Chương 1: Cái nhìn đầu tiên

Hạ Hành Châu và vợ Trình Gia Hủy là hai gia đình quen biết giới thiệu con cái cho nhau.Trong nhà hai người có chút sinh ý lui tới, qua lại cũng coi như biết rõ, nhà ông ngoại Trình Gia Hủy là môn đệ thư hương phương Nam, bản thân cũng là một giáo viên đại học. Diện mạo của Trình Gia Hủy không tính là kinh diễm, nhưng cũng may khí chất tốt, là kiểu thục nữ mà các trưởng bối thích.

Đoạn thời gian trước Hạ Hành Châu đi công tác, không kịp sinh nhật Trình Gia Hủy, đi công tác trở về, Hạ Hành Châu liền tính toán dẫn cô ra ngoài ăn cơm, thuận tiện tặng bù quà sinh nhật.

Trợ lý đã đặt chỗ ở nhà hàng từ trước, khi hai người đến, người phục vụ đã gửi một bó hoa hồng đến Trình Gia Hủy.

Khi họ ăn gần xong, Hạ Hành Châu từ trong túi lấy ra lễ vật đã chuẩn bị từ trước, là một vòng cổ kim cương, anh thậm chí còn thân mật đi tới sau ghế Trình Gia Hủy, tự tay đeo cho cô.

Quà tặng hoa cho bữa tối dưới ánh nến.

Không có nữ nhân nào có thể không rung động trước sự tấn công dịu dàng như vậy, huống hồ đối phương lại là chồng của mình.

--

Bãi đậu xe ngầm,

Trình Gia Hủy bị người đàn ông đè ở ghế sau, thừa nhận va chạm từ phía sau.

“Ưm…… Hành châu……Đừng như vậy……” đây không phải là lần đầu tiên hai người làʍ t̠ìиɦ, nhưng Trình Gia Hủy vẫn chịu không nổi người đàn ông mạnh mẽ cùng ngang ngược trong loại chuyện này, “Đau……”

Có lẽ xe chấn làm tăng thêm kí©h thí©ɧ, Hạ Hành Châu có chút mất khống chế.

Sau khi một hồi kịch liệt kết thúc, người đàn ông lại khôi phục lại sự dịu dàng lúc trước, săn sóc dùng khăn giấy lau hạ thể cho vợ và dọn dẹp ghế sau.

Anh đưa tay khoác áo khoác lên vai Trình Gia Hủy, Hạ Hành Châu chậm rãi mở miệng "Xin lỗi, vừa rồi có chút mất khống chế."

Trình Gia Hủy tính tình có nhu nhược đến đâu thì trong trong xương cốt cũng có khí chất kiêu căng của đại tiểu thư.

"Em muốn uống trà sữa Vi Điềm" Sợ Hạ Hành Châu không biết, lại nói "Vi Điềm là một cửa hàng."

Trình Gia Hủy có ý làm khó.

Cửa hàng đồ uống kia mới mở, Trình Gia Hủy cũng là trong lúc nhàm chán lướt điện thoại ngẫu nhiên nhìn thấy, vấn đề là, nó hơi xa nơi ở của họ, chưa kể đã rất muộn, sợ rằng quán đã đóng cửa.

Mùa hè ở kinh thành luôn nóng nực, gió ban đêm cũng mang theo không khí khô nóng.

Đường phố lúc 10 giờ tối chỉ có một vài cửa hàng rải rác được thắp sáng, rất trùng hợp, Vi Điềm là một trong số đó.

Dừng xe ở ven đường, Trình Gia Hủy lại đổi giọng "Vẫn nên mua cho em một ly sữa bò nóng đi"

Gần đây cùng các phu nhân khác uống trà chiều, cảm thấy bụng đã to hơn một chút, uống trà sữa muộn như vậy, ngẫm lại vẫn không nên.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, các hoạt động kinh doanh cũng đang ở thời kỳ cao điểm. Cửa hàng đồ uống của Trần Điềm vừa mới khai trương không lâu, mấy ngày gần đây giờ làm việc có chút dài.

Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, Trần Điềm đi ra ngoài cửa thu biển quảng cáo vào, hiện tại đã đến giờ tan tầm của Trần Điềm. Vừa chuẩn bị cởi tạp dề trên người xuống, cửa hàng truyền đến một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Trần Điềm theo bản năng ngẩng đầu.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, quần áo chỉnh tề đi vào.

Ngũ quan rất tuấn lãng, tóc lười biếng rủ ở trước trán, ánh mắt thâm thúy lại hẹp dài, đuôi mắt có chút đỏ, cổ áo sơ mi hơi mở, làm cho đường cong kiên nghị trên khuôn mặt thêm vài phần nhu hòa, đôi chân dưới quần tây cũng đặc biệt thon dài.

"Xin chào, anh cần gì?" Trần Điềm lấy lại tinh thần.

“Một ly cafe đá kiểu Mỹ, một ly sữa bò nóng.” Giọng nói nam nhân có điểm không thoải mái, thanh âm có chút khàn khàn.

"Được, xin vui lòng chờ một chút."

Lúc xoay người đi, Trần Điềm mới nhớ tới sữa bò hôm nay chỉ còn lại một chút, mà một chút này hiển nhiên không đủ một cốc.

Trần Điềm nhìn bóng dáng cao lớn trước quầy, do dự mở miệng “Tiên sinh……”

Thanh âm tiểu cô nương mềm mại, hai chữ "tiên sinh" nói ngữ điệu uyển chuyển.

"Thưa ngài, thật sự xin lỗi, bây giờ không có đủ một cốc sữa bò"

“Vậy chỉ làm cafe đá kiểu Mỹ.” Vốn sữa bò này cũng không phải cho mình, mua không được không sao cả.

Trả tiền xong chuẩn bị rời đi, Hạ Hành Châu lại nghe được "tiên sinh"

"Nếu tiên sinh không chê, tôi có một chai sữa bò trong túi"

"Vẫn còn mới!"

"Tôi có thể hâm nóng cho anh"

Trần Điềm nói xong câu này liền đưa tay lấy từ trong túi bên cạnh ra.

Trong tay cô gái trắng nõn cầm một chai sữa bò chưa mở, đôi mắt khẩn trương lại chờ mong nhìn anh, vành tai dưới mái tóc có chút đỏ lên, tựa như chỉ cần anh nói không một chữ là có thể lập tức rơi vài giọt nước mắt.

Cuối cùng, Hạ Hành Châu đưa tay cầm lấy, không để Trần Điềm hâm nóng, nhưng Hạ Hành Châu không có lý do gì để chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương, giương mắt hỏi "Bao nhiêu tiền, để tôi gửi cô"

"Không sao đâu, anh không cần phải đưa tiền cho tôi" Trần Điềm thấy người đàn ông muốn lấy điện thoại di động ra, vội vàng xua tay: "Thật sự không cần."

Hạ Hành Châu bị bộ dáng này của cô gái chọc cười, "cô thế này thì tôi không nỡ" nói xong lại đặt chai sữa trong tay lên quầy, làm bộ rời đi.

Vốn là sơ suất của mình, Trần Điềm đã băn khoăn, hiện tại cũng không tiện từ chối.

"Vậy anh muốn chuyển qua WeChat hay Alipay?"

“WeChat đi.”

Trần Điềm ngoan ngoãn mở trang thu tiền ra, hồ sơ chuyển tiền của người đàn ông một giây sau liền xuất hiện.

Trần Điềm rốt cuộc vẫn là nhận chuyển khoản, thầm nghĩ vị tiên sinh này chẳng những bộ dạng đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt.

Hạ Hành Châu vừa đi tới trước xe, một đôi cánh tay dài nhỏ liền vòng qua.

"Sao anh lại đi lâu vậy?"

Hạ Hành Châu không trả lời, chỉ nhét chai sữatrong tay vào lòng nữ nhân.

"Cửa hàng vẫn còn bán sữa đóng chai?" Nữ nhân dùng ngữ khí hờn dỗi biểu đạt bất mãn, "Sao vẫn còn lạnh?"

Hạ Hành Châu dừng bước một chút, "Trong cửa hàng không có sữa tươi, mua từ nhân viên cửa hàng". Lại nhàn nhạt nói câu “Lên xe”, sau đó trực tiếp bước vào.

Trình Gia Hủy lúc này cũng cảm nhận được sự lãnh đạm của đàn ông, có lẽ ngay lúc mình đưa ra yêu cầu đầu tiên anh cũng đã không kiên nhẫn, là mình bị bầu không khí lúc bữa tối mê hoặc, lại cho rằng đối phương sẽ dung túng vô điều kiện.

Trần Điềm trong cửa hàng vừa rồi cũng thu thập đồ đạc đi ra. Cô nhìn xe phía trước, chợt nhớ tới chai sữa bò vừa rồi, khó trách. Trong nháy mắt lại cảm thấy mình thật sự có lỗi, sớm biết thế này thì trực tiếp hâm nóng lại cho nam nhân kia.

Trong đầu Trần Điềm lại xẹt qua bộ dáng của người phụ nữ vừa nhìn thấy, chậc, chính là ánh mắt không tốt lắm.