Chương 4: Đủ rồi

Trung tâm thương mại SKP Bắc Kinh

Là một địa điểm tụ tập xa xỉ, sang trọng, ở đây không thể thiếu dấu vết tiêu phí của những quý cô giàu có, khi Trần Điềm đi theo định vị tìm đến, liếc mắt đã nhìn thấy trong cửa hàng một phu nhân đang kéo cánh tay Hạ Hành Châu.

Không lâu trước đây, ở tuần lễ thời trang Trình Gia Hủy có vừa mắt mấy bộ quần áo, hôm nay nhận được điện thoại của nhân viên cửa hàng nói số đo của cô ta vẫn còn, trùng hợp Hạ Hành Châu có thời gian rảnh nên đã cùng đến.

Trình Gia Hủy là khách quen của cửa hàng cấp này, nhân viên của cửa hàng đã nhìn thấy Hạ Hành Châu đi dạo phố với cô ta vài lần, trong giọng nói không che giấu được sự hâm mộ: “Hạ phu nhân thật may mắn, thời buổi này ít có người chồng tốt như Hạ tiên sinh.”

Mỗi lần Hạ tiên sinh đưa Hạ phu nhân đi dạo phố, tiêu hết mấy chục vạn túi xách, quần áo, lúc quẹt thẻ đôi mắt cũng không chớp một cái, vừa đẹp trai lại giàu có, còn sẽ cùng vợ đi mua sắm.

Không thể phủ nhận rằng Hạ Hành Châu là một người chồng tốt, thỏa mãn được tất cả lòng hư vinh phù phiếm của Trình Gia Hủy.

Nhân viên bán hàng đã nói đúng lời trong lòng của Trình Gia Hủy, cô ta mỉm cười dựa vào ngực Hạ Hành Châu, rất có dáng vẻ của một cô vợ nhỏ.

Quần áo thật sự rất đẹp, vừa rồi Trình Gia Hủy đã chụp mấy bức ảnh, hài lòng đăng lên tài khoản mạng xã hội, sau đó đi vào bên trong phòng thử đồ, Hạ Hành Châu thì đi dạo đến khu quần áo nam.

“Hạ tiên sinh, có lẽ cái này hợp với anh hơn.”

Bên tai xuất hiện một giọng nói rất quen thuộc, Hạ Hành Châu không rõ nhíu mày một chút, nhìn qua Trần Điềm bên cạnh không biết đã đến đây lúc nào.

Trần Điềm đón lấy ánh mắt sắc bén của Hạ Hành Châu, thong thả cầm lấy cà vạt từ trên tay hắn, cánh tay trắng nõn không tránh khỏi cọ qua làn da nóng bỏng của người đàn ông.

“Hạ tiên sinh, không muốn thử sao?” Lời nói như đang hỏi thử cà vạt, nhưng lại giống như không phải.

Trần Điềm không mong đợi Hạ Hành Châu trả lời, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hạ Hành Châu, không vì sắc mặt càng lúc lạnh lùng của hắn mà lùi bước, ngược lại còn mỉm cười, cầm lấy cà vạt, nâng cánh tay quàng lên cổ người đàn ông.

Khi Trần Điềm đến gần, một vài sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua gò má Hạ Hành Châu, không biết có phải cố ý hay không khi đôi tay đó nhẹ nhàng di chuyển trên cổ, Hạ Hành Châu cảm thấy vùng da bị đυ.ng chạm dần nóng lên, trong hơi thở tràn ngập hương thơm tươi mát từ cơ thể của cô, tựa như hoa hồng quấn trong sương sớm, nồng nàn lại mang theo vài phần ngây ngô.

Quần áo mùa hè rất mỏng, hôm nay Trần Điềm ra ngoài mặc một chiếc váy hoa nhí cổ chữ V, Hạ Hành Châu cúi đầu đập vào mắt chính là cái cổ non mịn và đường khe rãnh trước ngực.

“Đủ rồi.” Cuối cùng, Hạ Hành Châu cũng không thể nhịn được nữa, mở miệng đè thấp giọng.

Nhưng Trần Điềm vẫn không dừng lại động tác tay, tiếp tục tập trung thắt cà vạt: “Sẽ xong ngay thôi.”

“Tôi nói đủ rồi!”, Hạ Hành Châu dùng tay trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay, ngăn cản cô tiếp tục.