Chương 11

Chương 11

Từ Húc Trạch vừa đứng lên, còn chưa kịp nhìn Lâu Nguyễn, cậu ta sững người đứng ở đó, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Tạ Yến Lễ. … Anh rể?

Có phải, đây là tưởng tượng không.

Bình thường cậu ta cũng không gọi Lâu Nguyễn là chị, nhìn thấy bộ dạng nặng tình của Lâu Nguyễn, cùng với bộ dạng của Chu Việt Thiêm đối với Lâu Nguyễn, cậu ta vốn tưởng rằng Lâu Nguyễn sẽ cô độc cả cuộc đời.

Từ anh rể này đối với cậu ta rất xa vời.

Cơ thể của Từ Húc Trạch lắc lư, cậu ta căn bản muốn quay đầu nhìn phản ứng của Lâu Nguyễn, nhưng còn chưa kịp quay đầu, ánh mắt của cậu ta chợt dừng lại, rơi trên yết hầu của Tạ Yến Lễ.

Trên đó, có một dấu răng...

Từ Húc Trạch còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Tạ Yến Lễ đứng bên cạnh Lâu Nguyễn nhìn chằm chằm, anh vươn đôi tay trắng nõn lạnh lẽo giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhẹ nhàng nâng cổ áo sơ mi của mình lên, nhếch môi: "Chê cười."

"…"

Ngoài miệng thì nói cười, nhưng động tác của anh, ngữ khí của anh, đều không có cái nào có thể khiến cho người ta cười.

Đôi tay thon dài lạnh lùng kia thật giống như đang biểu diễn, không nhanh không chậm dùng ngón tay từ từ cọ lên vết cắn trên yết hầu.

Đây đâu phải là che đậy, đây rõ ràng là nhấn mạnh.

Từ Húc Trạch giật khóe môi, cảm giác không nhìn thấy, cuối cùng rời ánh mắt đi nơi khác.

Cậu ta lặng lẽ nhìn qua Lâu Nguyễn, biểu tình ý vị thâm trường, làm sao có thể không tính là chơi đùa dạ hoa.

Lâu Nguyễn còn mặc chiếc váy trắng dài trong bữa tiệc tối hôm qua, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm, tóc dài như rong biển tự nhiên buông xuống thắt lưng, cô cũng có chút đờ đẫn nhìn người bên cạnh.

Tạ Yến Lễ miễn cưỡng đứng đó, thân hình thon dài, yết hầu của anh... Đầy đặn.

Thấy cô nhìn anh, anh rũ mắt xuống, trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài mang theo ý cười vừa vặn vô tội: "Đi vội quá, quên mất."

"… Ừm." Yết hầu của anh giống như khiến cho người ta nghiện, nếu nhìn thấy sẽ không rời mắt được, Lâu Nguyễn tốn rất nhiều khí lực mới có thể đưa ánh mắt của mình rời đi, cô rũ mi mắt xuống nói: "Đi thôi."

Tạ Yến Lễ rũ mắt, mái tóc đen vụn, trong đôi mắt đen nhánh mang theo nụ cười yếu ớt, trong giai điệu lười biếng có ý cười vừa vặn: "Em trai của em hình như không thích tôi cho lắm."

Lâu Nguyễn nhanh chóng nhìn Từ Húc Trạch một cái: "Không có đâu."

Nếu Từ Húc Trạch biết cô không thích Chu Việt Thiêm, bây giờ lại muốn kết hôn với người khác, nhất định cậu ta sẽ đốt pháo ăn mừng, căn bản không phải là không thích.

Hơn nữa...

Lâu Nguyễn hít sâu một hơi, xung quanh tràn ngập hương thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cơ thể Tạ Yến Lễ.

Hơn nữa, mặc kể là trường trung học số một Bắc Kinh hay là Đại học Thanh Hoa đều có người nói rằng, không ai là không thích Tạ Yến Lễ.

Dừng một chút, cô lại nói: "Kết hôn là chuyện của chị."

Từ Húc Trạch đứng đó, hai tay ôm ngực với mái tóc lộn xộn, vừa nghe cô nói xong, trong nháy mắt cảm xúc xem kịch biến mất sạch sẽ: "Chị thật sự muốn kết hôn với anh ta?"

Đáng chết, cậu ta còn tưởng rằng Tạ Yến Lễ đang nói điên! Vốn dĩ cậu ta còn muốn xem Tạ Yến Lễ diễn như thế nào, hai người này như vậy thế nhưng thật sự muốn kết hôn?

Rốt cuộc bọn họ đến với nhau như thế nào??

Rõ ràng hai người bọn họ không hề có quan hệ thân thiết!

Lâu Nguyễn nâng khuôn mặt trắng nõn của mình lên, nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Dù sao cô cũng nắm lấy người ta không buông, không chỉ mạo phạm anh, còn có thể ảnh hưởng đến công ty của anh đang chuẩn bị đưa ra thị trường, sự tình luôn phải được giải quyết.

Từ Húc Trạch nhìn thoáng qua gương mặt nghiêm túc của cô, vươn tay kéo cô đến bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, hai người làm sao có thể đến với nhau? Còn Chu Việt Thiêm thì sao, chị thay lòng đổi dạ rồi?"

Khi nói đến bốn chữ "thay lòng đổi dạ", Từ Húc Trạch khống chế một chút, miễn cưỡng không làm cho bản thân nở nụ cười, ngay sau đó, cậu ta tiếp tục hỏi:

"Là gián tiếp thay lòng đổi dạ hay là vĩnh viễn thay lòng?"

"Sao bỗng nhiên chị lại thay lòng đổi dạ?"