Chương 26

Chương 26

Tạ Yến Lễ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ kia, đôi mắt đen nhánh nhìn người trước mặt nhưng anh không lên tiếng.

Tạ Tinh Trầm nhíu mày hỏi: "Anh dùng thủ đoạn gì mà cấp bách kết hôn như vậy, chậc."

Tạ Yến Lễ liếc mắt nhìn cô gái, anh nhấc chân đi vào bên trong nhưng bị cô gái chặn lại.

Khuôn mặt của Tạ Tinh Trầm xuất hiện trước mặt anh với nụ cười sâu sắc: "Em biết anh đang rất gấp, nhưng trước hết anh đừng nóng vội.”

Tạ Yến Lễ thay đổi sự lười biếng như thường ngày của mình, đôi mắt hẹp dài của anh cụp xuống, mang theo một chút cảm giác bình tĩnh nhưng áp bách: "Hình như em rất nhàn rỗi?”

Tạ Tinh Trầm lần thứ hai cô ta ngăn cản anh, chớp chớp mắt: "Cô ấy có biết không?”

Tuy rằng bọn họ chỉ là anh em họ, nhưng dung mạo hai người rất giống nhau, có một vẻ đẹp vô hạn mê hoặc người khác.

Tạ Yến Lễ giơ tay lên, động tác tao nhã kiêu căng, đầu ngón tay thon dài lạnh lùng của anh lướt qua vai cô ta: "Cần anh tìm giúp em một việc để làm không?”

"Chậc." Tạ Tinh Trầm khẽ cười một tiếng, hai tay ôm ngực tựa vào một bên: "Nhà họ Tạ sao lại sinh ra một người không có tiền đồ như anh vậy.”

Tạ Yến Lễ giống như không nghe thấy cô ta đang nói gì, trực tiếp bước chân vào trong.

Bên trong náo nhiệt như tết.

Anh đứng ở cửa dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Lâu Nguyễn đang nhu thuận ngồi ở giữa.

Một con người nhỏ, trên mặt có chút luống cuống nông cạn, cô giống như một con chim.

Con chim nhỏ đang bị mọi người vây quanh cuối cùng cũng nhìn thấy anh, cô ngước mắt lên ánh mắt giống như đang cầu cứu.

Tạ Yến Lễ nhếch khóe môi, sải bước đi tới, đem đồ đạc trên tay đặt lên bàn, anh cười dịu dàng nói với ông cụ: "Ông nội, đây là quà mà Nguyễn Nguyễn chuẩn bị cho mọi người.”

Ông Tạ cũng không ngẩng đầu lên, ông lấy cái hộp nhẫn bằng tơ tằm mở ra, cười tươi đưa hộp nhẫn đến trước mặt Lâu Nguyễn, ông thuận miệng miễn cưỡng nói với Tạ Yến Lễ: "Ừm, quà.”

Ông mở cái hộp nhẫn kia ra, một chiếc nhẫn ngọc lục bảo cực lớn tinh xảo yên lặng nằm ở bên trong, toát lên vẻ xanh tươi trù phú.

Đó là một điều tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Bé con cháu nhìn đi, đây chính là cái nhẫn ông nội nói với cháu, cháu thử xem?"

Giọng điệu của ông giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tạ Yến Lễ đứng trước bàn, mí mắt giật giật.

Bỗng dưng anh quay đầu nhìn qua chú Đường đang đứng ở trong góc.

Bị một ánh mắt khıêυ khí©h nhìn trúng, chú Đường lập tức quay mặt đi, không liên quan đến chú ấy!

Chú ấy chỉ nói cho ông cụ tình trạng của thiếu gia mà thôi!

Lâu Nguyễn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kia, lông mày run lên một chút, cô vội vàng nói: "Ông nội, cái này quý giá lắm.”

Ông Tạ vẫy tay nói: "Không quý giá không quý giá, cháu thử xem, cháu thử trước đi!”

Bà Tạ mẹ anh ngồi ở bên kia của cô, bà ấy đưa tay lấy chiếc nhẫn kia ra, kéo tay Lâu Nguyễn, thay cô đeo vào: "Ông nội cho con chính là của con, đứa nhỏ này, khách khí với người trong nhà làm cái gì.”

"Nhìn đi, nó rất vừa với con."

Lâu Nguyễn nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo cổ điển trên ngón tay mình, cô cảm giác tay mình trầm xuống, động tác của cô đặc biệt cẩn thận, sợ đυ.ng phải nó.

Ông Tạ vui vẻ, sợi dây chuyền đồng hồ đeo tay bằng vàng trước ngực run lên: "Đẹp mắt, cũng rất vừa, nó giống như được thiết kế cho riêng cháu!”

Lâu Nguyễn ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt màu đen trong veo có tia nước lấp lánh, tràn đầy tia cầu cứu nhìn anh.

Tạ Yến Lễ lười biếng đứng ở đó, ngón tay thon dài đút vào trong túi quần tây, ánh mắt dừng trên bàn tay trắng nõn của cô.

Ngón tay thon dài xinh đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, có một lớp sơn sáng màu hồng nhạt.

Đôi bàn tay này đeo cái gì cũng đẹp.

"Quả thật rất thích hợp." Tạ Yến Lễ ung dung nói: "Ông nội cho em thì em nhận đi, dù sao bây giờ chúng ta cũng chưa có nhẫn cưới.”

Ông Tạ và bà Tạ mẹ anh lập tức nâng mắt lên, sắc mặt hai người kỳ lạ nhất trí, giống như muốn bước lên đánh chết anh.

Ông Tạ nói: "Ông tặng là phần ông tặng, phần kia của cháu, đừng quên!”

Người em họ Tạ Kinh Kinh ngồi ở một bên mặc váy đỏ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cô bé còn nhỏ, chen chúc trong một nhóm, trên đầu cài chiếc nơ lớn màu đỏ nghiêng ngả, giọng nói ngây thơ trẻ con: "Đúng vậy! Đừng quên phần của anh!”

Tạ Yến Lễ nhìn qua, anh giống như muốn nói, em biết cái gì.

Tiểu tử kia mặt phồng lên, hình như không phục, đôi chân trắng nõn như củ cải đường của cô bé rũ xuống mép ghế sô pha, nhẹ nhàng lắc lắc đôi giày da nhỏ màu đỏ, nhỏ giọng nói: "Lúc em chơi game ở trường mẫu giáo, chú rể đều sẽ tặng nhẫn kim cương lớn cho cô dâu, anh trai ơi, anh thật keo kiệt..."

Cô bé cúi mặt thật mạnh thở dài, giống như là rất thất vọng với anh: "Làm sao anh có thể mặt dày nói ra những lời này chứ.”

Tạ Yến Lễ nở nụ cười nhẹ, ánh mắt như có như không đảo qua Lâu Nguyễn: "Anh không có nói là không chuẩn bị.”

Tiểu tử đội nơ to lớn kia, ngẩng đầu nhỏ lên chăm chú nhìn anh, giống như đang phân biệt lời anh nói là thật hay giả.

Bà Tạ mẹ anh nhìn lướt qua anh một cái: "Con tốt nhất nên biết lấy lòng.”

Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm anh.

"Được." Yết hầu của Tạ Yến Lễ lăn lộn, anh tùy ý ngồi xuống một bên, ngẩng mặt lên cười nói: "Sau khi chuẩn bị xong con sẽ dẫn cô ấy về cho mọi người kiểm tra, như vậy được không?”

Lâu Nguyễn ngồi ở giữa vẻ mặt cô mờ mịt, như thế nào, lại phát triển thành như vậy…

Bà Tạ mẹ anh hừ nhẹ một tiếng, kéo tay Lâu Nguyễn nói: "Nguyễn Nguyễn, từ nhỏ đến lớn nó chính là như vậy, không có biểu hiện gì! Sau này nếu nó bắt nạt con, con hãy nói với mẹ, mẹ dạy con trị nó!”

Lâu Nguyễn mím môi, mẹ nuôi tính tình lạnh nhạt, không chỉ đối với cô, ngay cả đối với Từ Húc Trạch cũng như vậy.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người lôi kéo nói chuyện như vậy.

Mẹ…

Từ này đối với cô mà nói, kỳ thật là có chút xa lạ.

Nhà họ Tạ thật sự có rất nhiều người, bọn họ vây quanh Lâu Nguyễn, ngươi một câu ta một câu, chỉ sau chốc lát, Tạ Yến Lễ lại bị ngăn cách ở bên ngoài.

"Nguyễn Nguyễn, nhà con ở đâu, trong nhà còn có người nào khác không? Chúng ta đều không qua gặp thông gia trước, thật sự quá thất lễ.”

Lâu Nguyễn đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo quý giá, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo, cô không biết nên nói thế nào về tình trạng trong nhà mình.

Tạ Yến Lễ dựa người vào ghế nói: "Mẹ, mẹ có thể để cho cô ấy ăn trước được không.”

"A~" Bà Tạ kéo tay Lâu Nguyễn, nghiêng đầu nói: "Nguyễn Nguyễn, trong nhà không biết con thích ăn gì, chỉ đơn giản chuẩn bị một chút."

"Con thích ăn gì uống gì cũng nên nói cho mẹ biết, lần sau mẹ sẽ chuẩn bị cho con."

Tạ Yến Lễ dựa người vào phía sau, bà Tạ ngồi đối diện liếc mắt nhìn anh một cái, trách móc nói: "A Yến không hiểu chuyện, cũng không nói trước cho chúng ta biết con thích..."

Nói xong, thanh âm của bà đột nhiên dừng lại, ánh mắt đảo qua yết hầu in vết đỏ của Tạ Yến Lễ, đồng tử chấn động: "Ăn, cái gì.”

Cô chậm rãi tiếp lời, ánh mắt nhìn qua Tạ Yến Lễ bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Lâu Nguyễn ngồi bên cạnh bà, đương nhiên cô có thể nhận ra được sự thay đổi trong tâm trạng của bà.

Cô nhìn theo ánh mắt của bà Tạ, ánh mắt bà dừng ở trên yết hầu của Tạ Yến Lễ, màu đỏ nhạt kia hình như càng thêm rõ ràng ái muội.

Lâu Nguyễn nhất thời có chút không được tự nhiên, bà Tạ có cảm thấy cô không... Không tốt hay không.