Chương 28

Chương 28

Dưới cây nho, Tạ Yến Lễ tùy ý dựa người vào, bóng tối rơi trên mặt anh hình như anh có chút thất thần.

Cửa sổ cổ xưa của ngôi nhà cũ phản chiếu ánh sáng màu vàng nhạt, anh ngược sáng mà đứng, qua một lúc lâu anh mới nói: "Tình huống nhà bọn họ có chút phức tạp.”

Trong gió đêm mùa hè, giọng nói của anh trở nên trầm thấp nặng nề.

Thời điểm anh dựa vào đó, phong thái anh có thêm vài phần trong trẻo lạnh lùng.

Bà Tạ hơi sửng sốt, bà rất ít khi nhìn thấy cảm xúc như vậy trên người Tạ Yến Lễ.

Người anh dựa vào đó quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ tràn ngập ánh sáng ấm áp, đứng ở chỗ này, mơ hồ có thể thấy được bóng người náo nhiệt bên trong.

Mà đôi mắt kia của Tạ Yến Lễ, cũng ở dưới ánh sáng yếu ớt nổi lên màu sắc lấp lánh.

Anh quay đầu lại một lần nữa nâng ngón tay thon dài của mình lên, nhẹ nhàng ấn mi tâm, giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi nông cạn, hai ba câu đã nói rõ tình huống của Lâu Nguyễn.

"Cô ấy ở trong nhà kia, sống không tốt lắm."

Anh buông tay xuống, lại dựa người vào đó thấp giọng nói một câu.

Bà Tạ đứng ở đó, đôi lông mày tinh xảo xinh đẹp dần dần nhíu lại: "Ngay cả hôn lễ cũng không tham gia sao, cái này cũng quá..."

Tạ Yến Lễ rũ mắt xuống, ánh sáng u ám phía sau khiến cho thân hình của anh đặc biệt cao lớn, khoảnh khắc anh cúi đầu đứng ở đó, giống hệt như tuyết trắng quanh năm không tan trên núi cao, không nhúng không được.

Anh cúi đầu nhíu mày, không biểu đạt cảm xúc: "Ừm, không tham gia.”

Bà Tạ cúi đầu mắng một câu: "Nếu đã nhận nuôi thì nên đối đãi thật tốt, thật tội cho con bé xinh đẹp lớn lên trong ngôi nhà của bọn họ.”

Người dựa vào dưới ánh sáng ảm đạm cuối cùng ngẩng đầu lên, khẽ cười với bà một tiếng: "Đúng vậy, cô ấy chịu khổ, vậy sau này mẹ nên đối xử tốt với cô ấy một chút?”

Bà Tạ liếc anh một cái: "Cái này còn cần con nói sao?”

"Được rồi, vào trong đi, con dẫn cô ấy về, nghỉ ngơi sớm một chút." Bà Tạ tiến lên nói: "Nhà cũ rất nhỏ, cũng không có chỗ ở cho các con.”

Tạ Yến Lễ lười biếng đứng thẳng người, khẽ cười: "Mẹ đã nghĩ nên làm sao đối xử tốt với cô ấy chưa?”

“Chậc!” Bà Tạ liếc anh một cái: "Không cần con quản.”

Ngón tay của Tạ Yến Lễ đút vào trong túi, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt, anh đi theo bà Tạ vào trong.

Lúc họ đi ra ngoài, Lâu Nguyễn nhận được rất nhiều quà.

Hầu hết là đồ trang sức, tất cả đều là đồ trang sức tốt.

Đương nhiên, ngoại trừ đồ trang sức ra cái làm cho cô không thích ứng được nhất chính là sự nhiệt tình của nhà họ Tạ.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài đời cô dường như không phải là người được hoan nghênh, bỗng nhiên có người nhiệt tình với cô như vậy, cô cảm thấy rất lúng túng.

Cô không biết phải làm thế nào để đáp ứng lại sự nhiệt tình của họ, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn, cảm ơn ông nội, cảm ơn dì, cảm ơn em gái…

Từ khi Tạ Yến Lễ đi ra ngoài, cô bắt đầu cảm thấy bất an lúng túng.

Cho nên, khi thân hình thon dài cao gầy xuất hiện từ trong bóng tối, cô cảm thấy mình giống như... Hoàn toàn được cứu.

Tạ Yến Lễ bước lên bậc thang, từ trong bóng tối chậm rãi đi vào, cử chỉ của anh tao nhã kiêu ngạo, mỗi một bước đều rất vui vẻ.

Anh đi tới trước mặt Lâu Nguyễn, rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên người đứa bé bên cạnh cô, ngữ điệu nhẹ nhàng dễ nghe: "Tạ Kinh Kinh.”

Đứa bé ngồi bên cạnh Lâu Nguyễn, hai bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay Lâu Nguyễn, cúi đầu đùa giỡn với ngón tay của cô.

Cô bé nghe tiếng của anh ngẩng đầu: "Có chuyện gì vậy?”

Tạ Yến Lễ ngữ điệu vững vàng: "Buông tay chị dâu của em ra.”

Tạ Kinh Kinh ngẩng đầu lên, tuy rằng có chút không nỡ nhưng vẫn buông ra, cô bé từ trên ghế sô pha nhảy xuống, ngoan ngoãn nhường vị trí cho Tạ Yến Lễ.

Tạ Yến Lễ không đi đến ngồi bên cạnh cô, mà quay đầu nhìn qua ông Tạ đang ngồi đối diện Lâu Nguyễn cười vui vẻ: "Ông nội, hôm nay cũng muộn rồi, cháu dẫn cô ấy trở về trước.”

Ông Tạ hai tay chống nạng, mắt vẫn cụp xuống, tuy rằng ông ấy vẫn muốn tiếp tục cùng Lâu Nguyễn nói chuyện phiếm, nhưng cũng biết thời gian đã muộn, vì vậy ông gật đầu: "Được, trở về đi.”

Nói xong, ông ấy nhìn Lâu Nguyễn, cười tủm tỉm nói: "Nguyễn Nguyễn, sau này cháu thường đến đây chơi nha.”

Lâu Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, cùng mọi người trong nhà họ Tạ nói lời tạm biệt, lúc này cô đứng bên cạnh Tạ Yến Lễ.

Cô đứng bên cạnh Tạ Yến Lễ, ông Tạ không ngừng vui vẻ, rất xứng đôi!

Thật sự rất xứng đôi!

"Ông nội, lần sau gặp."

“Được, lần sau gặp!”

-

Lúc Lâu Nguyễn lên xe, bà Tạ đi tới, trìu mến thân mật sờ mặt và tóc của cô: "Nguyễn Nguyễn, con đi làm ở đâu, ngày mai mẹ đến đón con tan làm được không?”

Chiếc xe Cullinan màu đen hạ cửa sổ xe xuống, Tạ Yến Lễ không nhanh không chậm nói: "Không cần.”

Bà Tạ quay đầu nhìn qua anh, khẽ mím môi một chút.

Tạ Yến Lễ: "Con sẽ đi đón, mẹ ở nhà nghỉ ngơi ở đi.”

Bà Tạ nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của anh mấy giây, miễn cưỡng buông tay cô ra, bà nhìn qua Lâu Nguyễn cười: "Được, vậy để A Yến đến đón con, sau này con muốn mẹ đón cứ gọi điện thoại cho mẹ.”

Lâu Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Lần thứ hai bà Tạ sờ mặt cô: "Được rồi, trở về đi.”

Lúc này Lâu Nguyễn mới vòng qua bước lên xe.

Sau khi chiếc xe chạy ra khỏi nhà cũ, Lâu Nguyễn vẫn còn quay đầu lại nhìn.

Tạ Yến Lễ nhìn phía trước, giọng điệu tùy ý: "Quá nhiều người như vậy có thấy phiền không?”

Lâu Nguyễn đã không nhìn thấy bọn họ nữa, cô quay đầu lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới lắc đầu: "Không.”

Nhà họ Tạ và nhà họ Từ hoàn toàn khác nhau.

Nhà họ Từ chưa từng có khoảnh khắc nào náo nhiệt như vậy, kể cả trong dịp tết cũng rất vắng vẻ.

Ba nuôi không thường xuyên về nhà, mẹ nuôi không thích náo nhiệt, ngày lễ tết cũng không có cảm giác lễ hội và không khí lễ hội, trong nhà lại càng không có nhiều người như vậy, cũng sẽ không có đứa bé nào như Tạ Kinh Kinh chạy tới chạy lui ôm cái này ôm cái kia.

Tuy rằng cô không thích ứng với náo nhiệt như vậy, sẽ có chút luống cuống tay chân, cũng không biết nên nói gì, nhưng cô cũng không chán ghét bầu không khí này.

"Rất náo nhiệt." Lâu Nguyễn bổ sung thêm một câu: "Tôi rất thích.”

Cô hơi cong môi, trong mắt cũng có chút hào quang lấp lánh.

Xương ngón tay thon dài xinh đẹp của Tạ Yến Lễ đặt trên vô lăng, không chút để ý gật đầu, không chán ghét là tốt rồi.

Nhờ nhà họ Tạ nhiều hơn một chút.

Lâu Nguyễn giống như đang nghĩ cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn qua ghế sau, nơi đó đặt một đống quag tặng, bao gồm cả chiếc nhẫn ngọc lục bảo quý giá mà ông cụ tặng cho cô.

Cô nhìn qua Tạ Yến Lễ, thoáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ của anh: "Những thứ kia anh mang đi đi.”

Nó thực sự quá quý giá.

Nhẫn, trâm cài, bông tai, vòng đeo tay…

Không có gì xấu cả.

Không ai không có giá trị.

Có thể tùy tiện lấy một thứ gì đó đem nó bán đi đối với người bình thường mà nói tiêu xài cả đời.

"Quá quý giá." Lâu Nguyễn nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở ghế ngồi phía sau, không nhịn được bổ sung một câu.

Ánh mắt anh chuyên chú nhìn phía trước bất ngờ ngước mắt lên, tầm mắt vẫn dừng ở phía trước: "Đều là tâm ý của bọn họ, cho em thì em lấy đi.”

Lâu Nguyễn: "... Vậy làm sao được, cái khác không nói, chỉ có mấy thứ ông nội tặng, hình như đều là đồ của bà nội, nhất định đều là giữ lại cho cháu dâu, tôi..."

Giọng nói của cô dừng lại, không tiếp tục nữa.