Chương 23

Mạnh Duy Ninh: "..."

Đây không phải là phòng khám phụ khoa sao?

Thế thì cô ấy phải tự hỏi anh trai của cô ấy về điều này.

"Chị cũng có thể xem, y học cổ truyền không phân biệt rõ ràng như vậy."

Mạnh Duy Ninh ôn nhu mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho cô ấy đặt cổ tay lên chiếc gối nhỏ để bắt mạch

"Chị bắt mạch cho em."

Phục Minh Hàm nghi ngờ nhìn Mạnh Duy Ninh, như thể cô ấy không tin vào kỹ năng của cô.

Cô ấy từ nhỏ đã theo học Tây y, các bác sĩ trong gia đình cô ấy cũng đều du học ở nước ngoài, họ rất giỏi về y học nên bản thân cô ấy chưa bao giờ tin tưởng lắm vào y học Trung Quốc.

"Chị thực sự biết bắt mạch?"

Thứ đó trông như siêu hình học.

“Em cứ thử xem.”

Mạnh Duy Ninh không hề tức giận, cô ấy hỏi như vậy, vẫn duy trì sự kiên nhẫn và ôn hòa của bác sĩ, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Được.”

Phục Minh Hàm bĩu môi, đặt cổ tay lên.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh của Mạnh Duy Ninh cong lại đặt lên đó, ánh mắt cụp xuống, nghiêm túc bắt mạch, không nói một lời.

Thật kỳ lạ, lúc này Phục Minh Hàm lại có cảm giác bình yên đến lạ lùng?

Đây là loại điều kỳ diệu gì vậy?

Một lúc sau, Mạnh Duy Ninh mới rút tay lại, hỏi cô ấy vài câu:

"Em có thường xuyên thức khuya không? Em có hay bỏ cơm hay hiếm khi ăn mấy món ăn chính?"

Phục Minh Hàm cảm thấy có chút áy náy, cô ấy biết rõ tất cả những gì Mạnh Duy Ninh hỏi.

Người trẻ nào mà không thức trắng đêm, một cô gái xinh đẹp muốn giữ dáng đồng thời chăm sóc khẩu vị, phải tiết kiệm calo để ăn ngon. Đồ ăn chính có gì ngon?

Mạnh Duy Ninh hiểu ý khi thấy cô ấy tránh ánh mắt của mình và không nói gì.

"Em cần chú ý nghỉ ngơi, tốt nhất là không nên thường xuyên thức khuya, những đồ ăn thiết yếu cũng rất cần thiết."

Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa dùng bút viết lên giấy rơm

"Chị sẽ kê cho em một ít thuốc, em hãy lấy về sắc cùng nước uống, từ từ hồi phục, em còn trẻ, vấn đề không lớn, nhưng không thể bỏ qua được."

Phục Minh H thấy cô nói chuyện rõ ràng và logic, không khỏi nghiêng người xem cô viết gì.

Chữ viết của Mạnh Duy Ninh cũng rất đẹp, khiến người ta không nhìn thấy được viết gì.

Phục Minh Hàm không khỏi trầm trồ:

“Chữ viết của chị cũng khá đẹp.”

"Cảm ơn."

Mạnh Duy Ninh viết xong, xé đơn thuốc đưa cho cô ấy:

“Tiệm thuốc ở lầu một của tòa nhà hướng bắc, mùa hè đến rồi, cố gắng ăn ít đá lại.”

“Được.”

Phục Minh Hàm nhìn thấy Mạnh Duy Ninh xinh đẹp, ôn nhu, chữ viết cũng đẹp, không khỏi khách khí với cô:

“Cảm ơn bác sĩ Mạnh.”

"Không có gì."

Phục Minh thấy bọn họ hỏi xong, bước tới hỏi: "Bác sĩ Mạnh, bệnh của em gái em không nghiêm trọng sao?"

Mạnh Duy Ninh liếc hắn một cái, dừng một chút, thành thật trả lời:

"Không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bản thân thật tốt, không phải chuyện lớn."

"Cảm ơn."

"……Không có gì."

Tại sao lúc này lại hành động như thể chúng ta không quen biết nhau, lịch sự như vậy?

Phục Minh đúng thật là giả vờ như không quen với cảm giác này, đưa Phục Minh Hàm đi ra ngoài cũng không nói lời nào.

Rời đi không lâu, Phục Minh đang muốn lấy đơn thuốc trong tay Phục Minh Hàm: "Để tôi xem muốn mua loại thuốc nào."

Phục Minh Hàm giấu tay không chịu đưa cho hắn.

“Muốn không?”

Cô ấy kiêu ngạo vung vẩy đơn thuốc

“Vậy cầu xin tôi đi.”

"..."

Phục Minh liếc nhìn phía sau cô ấy, đột nhiên nói:

“Người đàn ông đó thật đẹp trai.”

"Ở đâu?"