Chương 28

Phục Minh lúc này không biết từ đâu đi ra, vẻ mặt thoải mái nói: “Anh Trì, chị dâu, em đã tìm được một khách sạn phía trước tạm ổn, chúng ta đến đó đi.”

Mạnh Duy Ninh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Được, cậu dẫn đường đi.”

Nhưng trong lòng cô đang thắc mắc, hắn tìm thấy nó từ khi nào?

Phục Minh dẫn bọn họ đi về phía trước, chỉ trong chốc lát đã tới cửa một khách sạn.

Khách sạn có ba tầng nhỏ, cách trang trí và bảng hiệu nhìn rất mới, chắc là mới khai trương, hoặc đã được cải tạo lại.

Họ vào quầy lễ tân hỏi thăm phòng thì được biết ngoại trừ một số phòng đã có người ở, còn lại đều trống nên họ trực tiếp ở lại.

Cô và Trì Hành, Phục Minh ở phòng ngủ lớn, mỗi người một phòng, ở đây cũng không có dãy phòng cao cấp, tiêu chuẩn phòng ngủ lớn đã tương đối cao.

Trong phòng có đồ dùng vệ sinh cá nhân, nhưng Mạnh Duy Ninh lại cảm thấy không sạch sẽ nên định tự mình đi siêu thị nhỏ mua một ít.

Lúc xuống lầu, cô gặp Phục Minh, hình như hắn vẫn ở dưới lầu suốt, vừa nhìn thấy cô liền bước về phía cô vài bước.

“Chị dâu, chị đi mua đồ à?” Phục Minh nhìn màn đêm ngoài cửa, nhắc nhở: “Đã muộn rồi, không an toàn.”

“Tôi đang định mua một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân, ngay gần đây, vừa rồi tôi nhìn thấy một siêu thị nhỏ ở đó.” Mạnh Duy Ninh tò mò nhìn ra ngoài cửa, “Sao cậu không lên lầu?”

Hoặc là, hắn đi xuống lầu từ lúc nào? “Hình như em quên khóa cửa xe, vừa xuống kiểm tra thì đã khóa rồi.” Phục Minh mỉm cười, quay người lại đứng cạnh cô, “Em đi cùng chị, vừa hay em cũng muốn đi mua chút đồ.”

“...”

Bất kể hắn có thật sự muốn mua hay không, hay vô tình xuống khóa cửa xe rồi đi cùng cô, Mạnh Duy Ninh nghĩ, có vẻ như cô không có lý do gì để từ chối.

Cô không xây con đường này, cũng không mở siêu thị, nếu người ta muốn đến siêu thị đó để mua đồ trên con đường này, cô có thể ngăn cản được không?

Siêu thị nhỏ cách đó không xa, chỉ mất một phút là tới nơi, không gian bên trong tuy không rộng lắm nhưng lại có đầy đủ những thứ cần thiết hàng ngày.

Mạnh Duy Ninh cũng mua cho Trì Hành, cùng nhau đến quầy tính tiền.

Phục Minh đi theo sau cô, để đồ vào cùng nhau: “Cùng nhau.”

Mạnh Duy Ninh cho rằng hắn không có nhiều tiền nên để cùng nhau thì để cùng nhau, cô cũng không từ chối.

Quầy tính tiền có rất nhiều kẹo cao su và kẹo mυ"ŧ, ngoài ra còn có một dãy bαo ©αo sυ.

Tính toán xong, ông chủ chỉ vào hàng bαo ©αo sυ, trên mặt mang theo nụ cười mơ hồ hỏi Phục Minh: "Cần cái này không?”

Trong lúc nhất thời, Mạnh Duy Ninh sửng sốt.

Ông chủ này, chẳng lẽ lại hiểu lầm bọn họ là một cặp sao?

Không lẽ, ông chủ có cần bán đồ thẳng thắn đến mức này không?

"Không……”

“Lấy một hộp.”

Mạnh Duy Ninh kinh ngạc nhìn Phục Minh.

Lấy một hộp?

Để cho ai?

Phục Minh thẳng thắn nhìn cô, có chút khó hiểu nói: “Sao vậy, trên xe em hết kẹo cao su rồi, muốn mua một hộp khác. Kẹo cao su ở đây không tốt sao?”

Mạnh Duy Ninh: “...?”

Kẹo cao su? !

Ông chủ rõ ràng đang đề cập đến bαo ©αo sυ.

Ông chủ có lẽ cũng bị lời nói sau đó của Phục Minh làm cho bối rối, bàn tay sắp chạm vào bαo ©αo sυ liền đặt lên hộp kẹo cao su bên cạnh, lúng túng hỏi: "Cậu lấy hương vị nào?”

“Hương dâu.”

“Tổng cộng là 1853.” Ông chủ chỉ vào mã QR dán trên mặt kính, “Có thể thanh toán bằng tiền mặt hoặc quét mã.”

Cho đến khi ra khỏi siêu thị, Mạnh Duy Ninh vẫn lơ đãng suy nghĩ: Là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, hay thực sự là hắn có vấn đề gì đó không ổn.

Hàng bαo ©αo sυ quả thực nằm cạnh kẹo cao su, khi ông chủ chỉ vào thì chỉ vào giữa kẹo cao su và bαo ©αo sυ.

Điều này có nghĩa là những gì cô nhìn thấy chính là những gì cô nghĩ, hình như cô tưởng ông chủ đang nói đến bαo ©αo sυ, mà Phục Minh tâm tính trong sáng nên hắn cho rằng ông chủ đang nói đến kẹo cao su.

Phiền chết đi được.

Mạnh Duy Ninh nghĩ như vậy.

Phục Minh đi theo Mạnh Duy Ninh, vừa đến cửa khách sạn thì đột nhiên kêu lên: “Hình như quên mua gì đó.”

Mạnh Duy Ninh ngơ ngác đưa tay ra: “Vậy tôi cầm đồ lên trước, cậu có thể quay lại mua.”

"Chị vẫn là nên đi cùng em, nếu không em sợ lát nữa lên gõ cửa sẽ không tiện, nếu như anh Trì hiểu lầm thì không tốt.”

Mạnh Duy Ninh: “...”

Hắn làm sao có thể sợ bị hiểu lầm?

Nhưng dù sao cũng chỉ là đi mua đồ thôi, cũng không xa lắm, cũng không cần gọi cô đi cùng hắn, hắn không phải trẻ con, cần có người lớn đi cùng.

Chỉ là lời nói không thể nói như thế được.

“Vậy tôi ở đây đợi cậu.” Mạnh Duy Ninh nói, cô thực sự không muốn đi, sợ rằng cô sẽ nhớ lại chuyện vừa rồi khi nhìn thấy ông chủ.

“Được.” Phục Minh gật đầu, đưa tay đưa túi cho cô.

Mạnh Duy Ninh không suy nghĩ nhiều, đưa tay lên cầm.

Nhưng giữa bọn họ hiển nhiên không có ngầm hiểu ý, Phục Minh thả tay trước.

Lúc tay Mạnh Duy Ninh sắp chạm vào túi, túi liền rơi thẳng xuống, cô duỗi tay chạm vào lòng bàn tay đang mở của Phục Minh.

Theo một động tác quen thuộc, cô rút ngón tay mình lại.