Chương 34

Phục Minh đứng dậy từ trên sô pha, hắn lao tới chỗ người phụ nữ, giật lấy điện thoại, vội vàng hỏi trong điện thoại: "Chị dâu? Chị bị tai nạn xe à?"

"Phục Minh?" Mạnh Duy Ninh không ngờ Phục Minh lại ở đó, "Cũng không có gì to tát, chẳng qua tôi không quá am hiểu cách xử lý loại chuyện này lắm, A Hành đâu?"

“Chị ở đâu?"

“Bên ngoài hộp đêm,” Mạnh Duy Ninh liếc nhìn tấm biển, giọng nói ngày dần suy sút, “Không sao đâu, nếu A Hành không-“

Cô còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp máy.

Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, băn khoăn không biết có nên xuống xe tự mình xử lý chuyện này hay không.

Chủ chiếc xe kia vẫn đập cửa ở phía sau.

Mạnh Duy Ninh nắm chặt điện thoại, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nếu lúc này có ai đó giúp đỡ cô thì tốt biết mấy.

Có lẽ là ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, khi cô ngẩng đầu lên nhìn cửa hộp đêm lần nữa, trong tầm mắt cô liền xuất hiện bóng dáng một người.

Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, trong tay cầm một chiếc ô nhưng không mở, sau khi ra khỏi cửa hộp đêm, hắn chui vào trong màn mưa, lao thẳng về phía cô.

Kính xe bị mưa táp dần mờ mịt, cô không nhìn rõ người đó là ai, mãi khi đối phương đến gần, cô mới nhận ra đó là Phục Minh.

Hình như hắn đến giúp cô, Phục Minh lao thẳng đến cửa xe cô, cúi đầu nói gì đó với người đàn ông đập xe cô, thấy anh đến, người nọ liền ngừng đập.

Sau khi giải quyết chuyện bên ngoài xong, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe của cô, mở miệng định nói gì đó, Mạnh Duy Ninh nghe không rõ, nhưng cô nghĩ, chắc hắn đang bảo cô mở cửa.

Mạnh Duy Ninh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ấn khóa cửa.

Phục Minh mở cửa xe, mở ô, nhẹ nhàng nói với cô: “Chị dâu, xe không có vấn đề gì lớn, mọi chuyện em đã giải quyết ổn thỏa rồi, chị xuống xe rồi ngồi sang ghế phụ đi, em lái xe đưa chị về nhà.”

Mạnh Duy Ninh nhìn hắn, vì hắn đứng khom người nên không cần ngẩng đầu lên, cô cũng có thể nhìn thấy đôi mắt hắn.

Lúc này, đôi mắt hắn đã hoàn toàn khác với trước kia, không còn sâu đến mức cô không thể hiểu được nữa, nhưng hai mắt lại tràn ngập lo lắng mà cô có thể nhìn thấy rõ.

“A Hành bảo cậu tới à?” Cô hỏi.

“Chị đừng hỏi, được không?”

Mạnh Duy Ninh rũ mắt xuống, thấy quần áo của hắn đã ướt đẫm, nhưng dường như hắn không để ý tới. Phục Minh cầm ô, đứng cúi người trước cửa xe cô, đợi cô ra ngoài.

"Được."

Mạnh Duy Ninh không do dự lâu, trực tiếp xuống xe.

Phục Minh cầm ô cho cô, đỡ cô sang bên kia ngồi, sau đó đóng ô lại, nhanh chóng chạy đến ghế lái, mở cửa ngồi vào.

"Quần áo của em ướt hết rồi, có thể sẽ làm ướt ghế của chị, chị dâu, chị đừng để ý nhé." Phục Minh nói xong liền đạp ga.

Trì Hành đi ra từ nhà vệ sinh, anh ta ngồi xuống ghế sô pha mới phát hiện Phục Minh đã mất tích, thấy vậy liền thuận miệng hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Phục Minh đâu?"

“Ra ngoài rồi.”Hoàn toàn không dùng è cập đến cuộc điện thoại của Mạnh Duy Ninh.

Nhật ký cuộc gọi trên điện thoại của Trì Hành đều đã bị cô ta xóa sạch.

-

Kể từ khi chuyển sang ngôud ghế phụ, Mạnh Duy Ninh không nói một lời nào, cô chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước, cả người như thể mất hồn.

Thỉnh thoảng, Phục Minh lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhưng lại không dám gọi cô.

Khi xe tới nơi Mạnh Duy Ninh ở, mưa đã tạnh một chút, Phục Minh xuống xe trước, mở ô ra.

Hắn vừa định quay sang bên kia đón Mạnh Duy Ninh thì cô đã mở cửa bước xuống xe.

“Bị ướt sẽ cảm đấy!” Phục Minh chạy tới che mưa cho cô, “Chị bị cảm anh Trì không thấy xót sao?”

Mạnh Duy Ninh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Phục Minh dừng lại, thấy cô mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

"Chị phải chăm sóc bản thân thật tốt. Dù chị là bác sĩ, nhưng như tục ngữ nói, y giả không tự y sa. Đến lúc đó, chị còn phải đi khám. Nếu đồng nghiệp của chị biết chuyện thì há chẳng phải người ta sẽ cười nhạo chị vì cị không biết tự chăm sóc bản thân sao?"

Phục Minh lảm nhảm như một bà mẹ già.

Mạnh Duy Ninh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Không phải cậu cũng bị ướt sao?”

"Em khác, em là con trai, cơ thể của em cũng rắn chắc hơn." Phục Minh vừa nói vừa lau nước mưa chảy xuống trên mặt.

Không phải đều giống nhau sao, Mạnh Duy Ninh nghĩ.

Tất cả mọi người đều là con người, cảm lạnh và ốm đau là chuyện bình thường, không ai là siêu anh hùng cả.

Đó là một đêm mùa hạ, trời mưa tầm tã, có chút hơi lạnh.

Mạnh Duy Ninh mặc váy hai dây, cô cảm giác được từng cơn lạnh truyền đến.

Cô quay đầu lại liếc nhìn Phục Minh.

Phụ Minh mặc một chiếc áo sơ mi và quần âu, tất cả đều ướt sũng, dính chặt vào người.

Nhưng tóc của hắn rất ngắn, dù có bị ướt cũng hề hấn gì, khuôn mặt hắn vẫn rất đẹp.

Chỉ là, trông hơi chật vật.

Sự chật vật này là bởi vì mình.

Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được hỏi: “A Hành bảo cậu đến đây à?”

Phục Minh đi theo cô về phía thang máy, thấp giọng đáp: “Là, anh Trì không thể đến được nên bảo em tới.”

Không thể đến được? Là vì mấy

em gái nhỏ đang giữ cánh tay anh ta hay đang quấn quanh chân anh ta?

Mạnh Duy Ninh không hỏi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu, vất vả cho cậu rồi.”

“Chị dâu, không có gì.” Phục Minh cười nói, “Phiền chị chị dâu lại lấy thuốc cho em nữa rồi, nếu không em sợ là mình thật sự sẽ bị cảm lạnh.”

"Được, cậu lên lầu cũng tôi, tôi sẽ lấy cho cậu."

-

Ngày hôm sau, Trì Hành mới nhìn thấy tin nhắn WeChat của Mạnh Duy Ninh.

Sau cơn say bí tỉ, anh ta tỉnh dậy, tay xoa xoa đầu đau nhức, sờ vào điện thoại, anh ta theo thói quen mở WeChat lên thì mới thấy tin nhắn mà Mạnh Duy Ninh gửi đến.

Sau khi suy nghĩ vài giây, anh ta trả lời: [Sao vậy, nhớ anh à, em yêu? 】

Khi điện thoại reo, Mạnh Duy Ninh đang khám cho bệnh nhân.

“Dạ ông mở miệng một chút ạ.” Mạnh Duy Ninh cúi người, cầm cây nhíp trong tay áp vào miệng bệnh nhân trước mặt, “Mở to một chút nữa, đúng rồi, cố gắng chút, được rồi.”

"Chắc là do mấy ngày nay nắng nóng cao độ thế nên khiến tinh thần ông hơi căng thẳng một chút, cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần thư giãn và vận động nhiều hơn, cố gắng bật điều hòa ít nhất có thể là được." Mạnh Duy Ninh cúi đầu xuống, cũng không nhìn điện thoại lấy một cái.

Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng, Mạnh Duy Ninh xoa xoa bên cổ đau nhức và nhìn vào điện thoại của mình.

Cách Trì Hành trả lời vẫn là phong cách thường ngày của anh ta, nhưng lần này Mạnh Duy Ninh không trả lời anh ta như trước nữa.

Trì Hành vốn là một tay ăn chơi, Mạnh Duy Ninh đã quen rồi, nhưng trận mưa lớn đêm qua đối với cô lại hoàn toàn khác.

Cô bị người ta đâm ở ngoài hộp đêm nơi anh ta ở, mà anh ta cả đêm không liên lạc với cô.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn ngày hôm sau Trì Hành gửi tới: [Sao vậy, không để ý tới anh?】

Mạnh Duy Ninh hạ mi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mép điện thoại, một lúc sau mới trả lời: [A Hành, tối qua anh đã làm gì vậy? 】

Anh ta sẽ trả lời thế nào?

Mạnh Duy Ninh khóa màn hình lại, đứng dậy rồi bước sang bên cửa sổ, cúi đầu nhìn cây sơn chi ở vành đai xanh.

Lúc này, cây sơn chi đã héo úa, không còn mùi hoa, sân vườn cũng trông buồn tẻ hơn rất nhiều.

Điện thoại trong lòng bàn tay cô rung lên, Mạnh Duy Ninh mở điện thoại, hóa ra là tin nhắn của Trì Hành: [Tối qua anh đi chơi với mấy anh em rồi uống rượu, sáng tỉnh lại mới thấy tin nhắn của em. 】

Lại một tin nhắn được gửi tới: [Em giận à? 】

Đi chơi với anh em.

Mạnh Duy Ninh không ngờ anh ta lại trả lời như vậy.

[A Hành,] Mạnh Duy Ninh dừng đầu ngón tay lại, do dự mà, [Anh có làm chuyện có lỗi với em không? 】

Trì Hành trực tiếp gọi tới, Mạnh Duy Ninh, vừa thấy là Trì Hành gọi đến, cô sửng sốt một lúc mới bắt máy.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói sau khi tỉnh lại của Trì Hành có chút khàn khàn, giống như vừa mới ngủ say, "Làm sao anh có thể làm chuyện có lỗi với em được? Anh muốn cưới em, ngoan đi. Đừng nghĩ nhiều."

"Thật sao?"

"Không có cảm giác an toàn à?" Trì Hành cười lớn, "Vậy thì tháng sau, từ từ, nửa tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ chuẩn bị một hôn lễ cho em."