Chương 36

Có lẽ Trì Hành thật sự có ý định kết hôn cùng cô, Mạnh Duy Ninh nghĩ.

Buổi chiều, khi vừa tan làm, cô nhận được điện thoại của Mạc Dĩ Thư, bà hỏi cô khi nào thì đi mua vàng, khi nào đi xem váy cưới, bà còn nói đáng lẽ phải nói muốn kết hôn sớm hơn thì mới có thời gian chuẩn bị trước, bây giờ gấp gáp như vậy, sợ rằng sẽ chuẩn bị không tốt.

Nói tóm lại, giọng điệu của bà rất phấn khích, cảm giác rất vui.

Mạnh Duy Ninh ngồi trên xe, ứng phó Mạc Dĩ Thư một lúc lâu, cô có chút mệt mỏi, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Mạc Dĩ Thư ấp a ấp úng, do dự định nói, cuối cùng không kìm được hưng phấn liền hỏi: “Có phải dì sắp có cháu rồi phải không?"

Mạnh Duy Ninh cầm điện thoại một lúc, hóa ra Mạc Dĩ Thư cũng cảm thấy quyết định kết hôn đột ngột này là bốc đồng, thậm chí là không thực tế, thế nên bà mới nghi ngờ cô và Trì Hành cưới chạy bầu.

Nhưng đây là quyết định của Trì Hành, cô căn bản sẽ không phản bác bất cứ quyết định nào của anh ta.

Hơn nữa, hai người họ vốn dĩ là đã được định sẵn là kết hôn, cô không có lý do gì để phản bác.

Trì Hành muốn cho cô cảm giác an toàn, hơn nữa anh ta đã quen với tự do, bây giờ anh ta tình nguyện trói buộc bản thân để cho cô cảm giác an toàn, cô làm sao có thể từ chối được?

Mạnh Duy Ninh sửng sốt, chẳng lẽ bây giờ cô không muốn kết hôn sao?

Ở đầu dây bên kia, Mạc Dĩ Thư vẫn đang phấn khích hỏi: "Con đã thu xếp xin nghỉ chưa? Con còn phải chọn váy cưới, trang trí phòng tân hôn, hơi nhiều việc một chút nhưng dì sợ nếu dì chọn giúp con thì con sẽ không thích."

Có rất nhiều việc phải làm?

Mạnh Duy Ninh đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cô xoa xoa trán, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa ạ, ngày mai con sẽ xin nghỉ."

"Được rồi, vậy dì bên này sẽ đặt phòng khách sạn và mời khách trước, mà còn, bạn bè của con, con tự mời hay là dì gửi thiệp?"

“Để con tự mời cũng được ạ."

“À…"

“Dì Mặc, con đang lái xe, tối nay con và dì nói chuyện sau nhé.” Mạnh Duy Ninh cảm thấy thực sự mệt mỏi, thế nên liền trực tiếp cắt lời của Mạc Dĩ Thư.

Mạc Dĩ Thư rất vui vẻ, cho dù Mạnh Duy Ninh có ngắt lời mình thì bà cũng không để ý, bà chỉ gật đầu đồng ý rồi dặn cô lái xe cẩn thận.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Duy Ninh ngơ ngác ôm vô lăng một lúc mới khởi động xe đi về nhà.

Đi được nửa đường, cô đột nhiên đổi ý, đi đến quán bar.

Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn đến đây, chỉ là vào lúc đó, cô chợt nổi hứng.

-

Thời tiết nắng nóng, đồ mà Mạnh Duy Ninh chuẩn bị toàn là váy ngắn. Trước khi lên xe, cô thuận tay chọn một chiếc, tình cờ, chiếc váy đó lại chính là chiếc váy trắng nhỏ mà cô mặc khi lần đầu tiên đến quán bar.

Khi đến cửa quán bar, cô mới phát hiện biển hiệu đã được thay đổi, không còn là rườm rà hoa hòe như trước mà giống như biển hiệu của một dinh thự, dòng chữ Tiểu Triện vàng nổi trên nền đỏ.

Nhìn thoáng qua, chỗ này không hề giống một quán bar mà là một nơi có vẻ đứng đắn.

Cô không có ý nói quán bar không đứng đắn, chỉ là biển hiệu này có hơi nghiêm túc.

Nếu không phải là cô đã biết đây là quán bar, nếu đến đây lần đầu, chắc chắn cô sẽ nghĩ đây là một thư viện cổ nào đó.

Trong quán bar có rất nhiều người, tiếng nhạc xập xình, người hò hát, người nhảy múa, người uống rượu, người tán tỉnh, chỗ nào cũng có.