Chương 50

“Ngày mai là hôn lễ của chúng ta, em là vị hôn thê của anh!”

“Muốn kết hôn là bọn ta, anh muốn làm cái gì!”

Trì Hành điên rồi nằm liệt ngồi ở mà rống giận, bị cô gái kia dùng sức đè lại, trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “A Hành, anh không cần lộn xộn.”

Phục Minh cũng đem hắn trở thành không khí, chỉ nghe thấy Mạnh Duy Ninh nói.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, thế cho nên hắn hoàn toàn không khống chế được mà hiện ra một nụ cười, nhưng lại lập tức nhíu mày: “Chính là em không mang sổ hộ khẩu.”

“Quá hạn không chờ.” Mạnh Duy Ninh nói muốn đem sổ hộ khẩu cất lại trong túi xoay người rời đi.

“Từ từ.” Phục Minh kêu rên một tiếng, cắn cắn môi, ngẩng đầu gọi lại cô, “Cục Dân Chính đóng cửa, sáng mai, em chờ chị.”

Mạnh Duy Ninh yên lặng nhìn hắn, ngược lại Trì Hành hắn ta điên cuồng tiến lại chỗ hai người.

Trì Hành liều mạng nhìn cô lắc đầu, cau mày kêu cô: “Không cần, Ninh Ninh, ngày mai chính là hôn lễ chúng ta, em đừng cùng cậu ta đi.”

Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn hắn, những chuyện vừa xảy ra từ trong đầu không ngừng hiện ra, lại chỉ trong nháy mắt cô vừa mới ở cửa phòng ngủ nhìn thấy một màn vùi lấp.

Cô từng đối với hắn đã có rất nhiều ảo tưởng, chẳng sợ hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cô cũng tin tưởng, hắn không có thật sự bước ra kia một bước.

Chính là cô chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ ở chỗ phòng cưới cô chuẩn bị tỉ mỉ, cùng cô gái khác làm sự việc như vậy.

Vừa mới một khắc kia, màu đỏ không hề thể hiện sự vui mừng, mà là chói mắt.

Từ trước đến nay cô đối với hắn lần nữa phóng thấp chính mình điểm mấu chốt, lúc này đây, cô quyết định, cắt đứt đoạn tình cảm này.

“Sáng mai Cục Dân Chính, tôi chỉ chờ cậu một giờ.”

Cô không hề nhìn Trì Hành, chuyển hướng Phục Minh nói xong câu đó, ngay sau đó xoay người rời đi.

Trì Hành còn muốn đi theo trong miệng không ngừng kêu cô, lại không được đến nửa phần đáp lại, ngược lại bên cạnh cô gái bất mãn: “A Hành, anh không phải nói thích em nhất sao?”

“Viện viện……”

Phục Minh quay đầu, đối với Trì Hành cười cười, “Một đêm bên cạnh mỹ nữ đáng giá ngàn vàng, Trì ca, chậm rãi mà hưởng thụ.”

Dứt lời, trực tiếp từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hoàn toàn không có một chút bộ dáng suy yếu nào như vừa mới ở trước mặt Mạnh Duy Ninh.

“Phục Minh!” Trì Hành kêu xong một tiếng này, lại khụ vài cái, thoạt nhìn có điểm chật vật.

Phục Minh xoay người, cúi đầu nhìn hắn, hàng mi dài giật giật, như là xem kỹ.

Theo sau mới mở miệng nói: “Chị cũng đừng trách em, em chỉ là chán ghét tra nam, đặc biệt, là giống như vậy bội tình bạc nghĩa tra nam.”

Tiếng đóng cửa “Phanh” mà một chút vang lên, ngăn cách bên trong cánh cửa ngoài cửa như ngăn cách hai thế giới.

-

Mạnh Duy Ninh từ tiểu khu ra tới, dọc theo bên đường chậm rãi đi.

Thành thị này xa hoa truỵ lạc, một mảnh phồn hoa, ngay cả ban đêm đều náo nhiệt như vậy, so với thành thị phía Tây thế nào cũng kém hơn.

Nhưng là một khắc tại đây, cô lại bắt đầu không chịu khống chế mà hoài niệm những ngày ở thành thị phía Tây .

Khi đó ba mẹ vẫn còn sống, tuy rằng địa phương nhỏ không có thành phố lớn phồn hoa, nhưng thực sự là vui vẻ, rất vui sướиɠ.

Trì Hành đến kế đô Nam Ninh, cô lại muốn cả hai cùng nhau sinh hoạt như trước.

Chỉ là mọi chuyện thường không như mong muốn.

Đi qua hai con phố sau, đi vào bờ sông.

Đại khái Trì Hành thần kinh trì độn cuối cùng cũng phản ứng lại, lấy điện thoại bắt đầu gọi liên tục cho cô.

Mạnh Duy Ninh không thèm nghe máy, cuối cùng trực tiếp đem hắn kéo vào sổ đen.