Chương 1: Kết Hôn?

Đây không phải là nhà không an toàn sao !

Thường Hạ nhìn căn lều kiểu hang động rộng năm mươi đến sáu mươi mét này, được làm bằng da thú cũ, che trên cành cây và buộc bằng dây leo, thật đơn giản và đơn giản. Khóe miệng Thường Hạ không khỏi giật giật hai cái, cảm thấy nghẹn ngào không nói nên lời,đối với người trước mặt không nói. Lúc này, tộc nhân cử cô đến đây đã rời đi.

Cô đặt sọt xuống và đặt hành lý sang một bên, không vội vàng.Đúng vậy, đây sẽ là nơi cô sẽ sống đến hết cuộc đời.

Im lặng ngắm nhìn một lúc, Thường Hạ quay đầu nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυng, sắc mặt tái nhợt, bước chân chậm rãi uể oải. Một cái nhìn cho thấy anh ta có thể chất yếu đuối.

"Ngươi ở bên ngoài, ta vào dọn dẹp." Thường Hạ nói.

"Không sao, để ta theo ngươi đi vào. Tổ thú này đã lâu không có người ở, ngoại trừ côn trùng kiến, chúng ta còn cần kiểm tra xem nóc tổ có mục nát hay không?"

Tɧẩʍ ɖυng mỉm cười giải thích.Hắn nào dám để Thường Hạ làm việc một mình.

Mặc dù các bộ lạc đã giúp kiểm tra hang động vật nhưng chắc chắn không có vấn đề gì lớn. Nhưng, ai biết được liệu có những vấn đề nhỏ khác hay không? Dù sao nơi này cũng cách bộ tộc khá xa, hơn nữa sào huyệt của dã thú này đã bị bỏ hoang từ lâu, dù hắn có yếu đến đâu, hắn vẫn là một con thú đực, mạnh hơn con cái rất nhiều.

Nghe những lời đó,Trường Hạ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

"Được rồi, trước ta hái một ít ngải cứu, sau này sẽ đốt lên để đuổi côn trùng và kiến

trong tổ, sau đó ngươi có thể kiểm tra phần trên của tổ."

Rất nhanh, một mùi hăng nồng đã lan ra.Một âm thanh xào xạc lọt vào tai hai người.

“Lùi lại!” Tɧẩʍ ɖυng kéo Thường Hạ, xách sọt bên người, lùi lại bảy tám bước.

Các loại côn trùng, kiến

nhanh chóng bò ra khỏi tổ, hình như mùi ngải cứu khiến chúng khó chịu. Sau vài phút, ngải cứu cháy hết, không còn côn trùng hay kiến

bò ra khỏi tổ nữa.Hai người mở tấm rèm da thú để thông gió cho chuồng thú.

Thường Hạ gọn gàng bắt đầu vứt bỏ đồ đạc bỏ hoang trong ổ thú ra ngoài, vừa chú ý Tɧẩʍ ɖυng sửa chữa mái nhà, vừa phân tâm, nhớ lại chuyện mấy ngày trước.

Một giây trước, Thường Hạ đang bận rộn tiêu diệt lũ zombie cấp cao sau khi nghe được tin tức, cũng đang bận rộn chạy trốn để sống sót. Giây tiếp theo, cô trở thành Thường Hạ, một giống cái đến từ tộc Hà La của tộc thú.

Thú tộc phải sống độc lập khi đến tuổi trưởng thành.

Hàng năm bộ lạc sẽ mang giống đực và giống cái thành niên đi Nặc Mạn. Nặc Mạn là khu chợ lớn nhất trong Rừng Hoàng Hôn, nơi tập trung nhiều chủng tộc như tộc thú, tộc chim, tộc cá, v.v. tụ tập lại với nhau. Nam/nữ phù hợp với nhau sẽ chọn kết hôn và quyết định sống trong bộ tộc mình yêu thích.

Trường Hạ không muốn kết hôn, nhưng cách duy nhất để được bộ tộc công nhận là kết hôn.Lục địa này khác với Trái đất.Ở đây cực kỳ nguy hiểm, không có bộ tộc bảo vệ, ngay cả cô cũng không thể đảm bảo mình có thể sống sót. Sau khi trải qua ngày tận thế, suy nghĩ duy nhất của Thường Hạ là sống sót.

một vài ngày trước.Cô theo bộ tộc Helo tới Nặc Mạn , nơi có rất nhiều nam/nữ để kết hôn. Thường Hạ bị bộ tộc của mình dẫn đi hẹn hò, cô gầy gò, sức chiến đấu yếu nên bị nhiều người từ chối.

Cuộc hẹn hò mù quáng của Tộc Thú cũng không khá hơn trên trái đất. Ngoại hình không quan trọng lắm, quan trọng là chủng tộc, khả năng chiến đấu và sức mạnh.Nếu không thì làm sao có thể đối phó được với những con thú mạnh mẽ?

Người coi trọng ngoại hình chính là Điểu tộc, Điểu tộc độc quyền và hiếm khi kết hôn với Thú tộc. Điều tương tự cũng đúng với tộc cá.

Thường Hạ gầy gò nhỏ nhắn, là một con chinchilla(Sóc Chuột) không giỏi chiến đấu trong loài Thú(tộc Thú), đương nhiên không ai coi trọng cô ấy.

Thường Hạ không còn cách nào khác, đành chọn một góc trốn vào.

Bọn Thú đều to lớn thô kệch, coi thường mình, Thường Hạ thật sự coi thường bọn hắn. Hãy nhìn những anh chàng cơ bắp to lớn này, họ ăn rất ngon nhưng cũng rất xấu.

Nàng lại rất gầy.

Rõ ràng tất cả dã thú đều không phải người, nhưng hai mét mỗi người là khái niệm gì?

Thường Hạ cao 1,7 mét, có cảm giác như mình đã đặt chân đến vùng đất của những người khổng lồ.

Bộ tộc Hà La nơi Thường Hạ nằm trong Rừng Hoàng hôn của lục địa phía Đông, Rừng Hoàng hôn là thiên đường của Thú tộc, với tộc Chim ở phía đông và biển ở phía nam, nơi tộc Cá sinh sống. Xa hơn, Thường Hạ vẫn chưa rõ ràng.

Thường Hạ thân thể yếu ớt, bệnh tật,cô đã sống ở bộ tộc Hà La từ rất lâu rồi và được những người trong bộ tộc nuôi dưỡng.Cô chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ mình, cô nghe từ Căn , tộc trưởng bộ tộc Hà La , rằng Thường Hạ được Vu Nhặt bên ngoài Rừng Chạng Vạng.Vu sống một mình trong Núi Thánh Kana trong Rừng Chạng Vạng và không thể nuôi dưỡng Trường Hạ, vì vậy anh đã gửi cô đến đây bộ lạc Hà La .

Thường Hạ sức khỏe kém, ăn ít, miệng kén ăn.Tự nhiên dáng dấp gầy yếu.

Tộc Thú rất coi trọng con cái của họ, mặc dù Thường Hạ không có quan hệ huyết thống với tộc Hà La nhưng người dân vẫn cố gắng hết sức để nuôi nấng cô, tuy nhiên sức khỏe của Thường Hạ không được tốt, trưởng thành trông cô vẫn ốm yếu.

Ọt ọt.

Thường Hạ sờ sờ cái bụng đang sôi sùng sục của mình, cảm thấy đói bụng. Ngoài thịt nướng, bộ lạc còn ăn ngẫu nhiên các món hầm, hương vị có thể diễn tả bằng một từ: hảo hạng.

Mặc dù Thường Hạ chật vật mấy năm ở tận thế, nhưng vẫn khó có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, việc sống trong một bộ tộc không thể quá độc đáo. Cô chỉ có thể chịu đựng, lần này đến chợ lớnNặc Mạn , Thường Hạ phải dốc toàn lực, nhất định phải tìm được một nam nhân vừa mắt cô, sẽ không bị tộc trưởng cằn nhằn lo lắng. Người trong tộc, chỉ cần ăn cơm và kết hôn, nếu không hắn sẽ không thể sống tốt được.

Chợ lớn Nặc Mạn nằm ở vùng đồng bằng Nặc Mạn .Nói là chợ nhưng thực chất được làm từ nhiều loại lều da động vật, tộc Thú sống cuộc sống thô sơ và không có ý thức vệ sinh hay thẩm mỹ. Ngoại trừ Điểu Tộc và Cá Tộc có chút đặc biệt về chuyện này, Thú Tộc bình thường trực tiếp ngủ trên mặt đất.

Nhìn đám người ra vào, Thường Hạ có chút đau đầu.Trong lòng không khỏi hồi tưởng lại lời tộc trưởng nói.

"Ngươi quá yếu, nhất định phải nhanh chóng tìm nam nhân kết hôn, bằng không sau này làm sao nuôi sống bản thân?"

Đương nhiên,tộc Thú khi trưởng thành cũng không bắt buộc phải kết hôn. Thường Hạ là một trường hợp đặc biệt, cô yếu đuối và dễ mắc bệnh nên trưởng tộc không còn khả năng hỗ trợ cô nữa. Nếu nàng không kết hôn, các tộc nhân đương nhiên lo lắng nàng sẽ chết đói.

Ngày càng ngả về hướng Tây.Hôm nay lại lãng phí nữa à?

Thường Hạ sờ lên cái bụng đói của mình, dùng ánh mắt quét qua đám đông đi qua.Đột nhiên, mắt cô sáng lên.

Một giống đực gầy gò từ rìa chợ lớn bước ra, dáng người rất gầy và cao, nhìn bằng mắt thì cao hơn hai mét. Đầu tóc rối bù, thắt nút, sắc mặt tái nhợt, nước da gần như trong suốt, bước đi uể oải và chậm chạp, trông như thể đang bị bệnh nan y, không sống được bao lâu.

Thực lực không thật lực, Thường Hạ không quan tâm. Dẫu sao, nàng không phải thật tay trói gà không chặc.Điều quan trọng nhất là giống đực này có khuôn mặt ưa nhìn, chắc chắn là người đẹp trai nhất Thường Hạ từng gặp.

Nghĩ vậy.Thường Hạ đứng dậy, bước về phía trước.

“Nam nhân, ngươi có muốn kết hôn không?”