Chương 11: uống canh gà

Người đàn ông đang nằm trên giường.

Cố Tư Tư nhìn thấy Diệp Minh Xuyên và Sở Liên đang muốn gϊếŧ người, cô cảm thấy mình bị oan.

Mấy ngày nay cô thành thật nằm trên giường, hồi phục vết thương, cô thậm chí còn không nghĩ tới người này, cũng không biết làm cách nào để liên lạc với mẹ anh ta, làm sao cô có thể phàn nàn được?

"Để mắt đến anh ta, thích anh ta đến vậy?"

Một giọng nói nguy hiểm vang lên bên tai cô, bàn tay đang bóρ ѵú của cô bỗng nhiên dùng sức, như thể muốn bóp vỡ nó.

"Anh, em không thích hắn..."

Cố Tư Tư thở hổn hển vì đau, bắt gặp đôi mắt như sắp bùng cháy của Cố Vân Tu, cô tủi thân rơi nước mắt nhận ra hôm nay lại là một ngày đen đủi.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô em gái ngốc nghếch, Cố Vân Tu càng muốn khi dễ cô, nhưng với sự có mặt của người ngoài, anh thu tay lại, vẻ mặt bình tĩnh như núi, kéo chăn đắp cho cô như một người anh tốt.

"Vết thương trên đầu em gái tôi là do anh gây ra?"

Cố Vân Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Xuyên, anh cao lớn nhiều năm tập luyện khiến anh ta cường tráng hơn người bình thường, cộng với áp lực, anh đã tạo cho người ta cảm giác áp chế mạnh mẽ ngay khi anh mở miệng.

Diệp Minh Xuyên bị nhìn chằm chằm yếu ớt đến mức bỏ đi vẻ kiêu ngạo khi bước vào cửa, có chút cứng ngắc kêu: "Anh Cố, là tai nạn..."

Rầm!

Diệp Minh Xuyên bị Cố Vân Tu đạp mạnh vào tường, trên đầu anh ta lập tức xuất hiện một cái u sưng đỏ.

"Tôi còn không dám đánh. Cậu là cái thá gì lại dám đánh em ấy?"

Rầm rầm rầm, âm thanh của đầu đập vào tường liên tục vang lên.

Diệp Minh Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, nhìn đâu cũng thấy sao, rốt cuộc không có sức đánh trả.

Sở Liên ở bên cạnh vừa vào cửa đã gần như choáng váng, cô không ngờ anh trai của Cố Tư Tư lại đẹp như vậy.

Đường nét khuôn mặt thanh tú, anh tuấn, cử chỉ cũng đầy cao quý.

Chỉ nhìn thôi, cô đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lần đầu tiên cô ham muốn có được một nam nhân mạnh mẽ như vậy.

Mãi cho đến khi thanh âm khiến da đầu tê dại vang đến, cô mới định thần lại và vội vàng chạy tới.

"Anh Cố, không phải như vậy là hiểu lầm. Anh có thể buông tay trước được không?"

Sở Liên trong mắt có lệ, chớp chớp mắt đáng thương, tựa hồ muốn khóc.

Cô biết rằng chỉ cần cô làm ra vẻ mặt này, nam nhân đều sẽ mềm lòng.

Chắc chắn Diệp Minh Xuyên cảm thấy đau lòng, chống lại cơn chóng mặt khó chịu, thấp giọng nói: "Tiểu Liên, không cần cầu xin hắn, anh không tin hắn dám gϊếŧ anh... a..."

Cố Vân Tu lại đạp hắn hai cái, không thể gϊếŧ hắn được vì đây là một xã hội pháp trị, nhưng anh cũng có thể đánh cho hắn tàn phế. Cố gia có tiền, đủ để bồi thường.

"Anh Cố..."

Sở Liên nóng lòng muốn vươn tay muốn kéo anh.

Cố Vân Tu cuối cùng cũng liếc nhìn cô, giật giật khóe miệng và phun ra một chữ: "Cút."

Lần này, sắc mặt Sở Liên thật sự tái nhợt.

Cô người luôn nắm giữ nam nhân, chưa bao giờ bị một người đàn ông mắng tàn nhẫn như vậy. Cô ấy giả bộ đáng thương nhưng không thành công với người đàn ông này.

Sở Liên vốn bị đã kích lớn, đột nhiên quét mắt về phía Cố Tư Tư, người đang nằm ở bên giường như một người xem kịch.

"Tư Tư, cậu thuyết phục anh cậu đi, nếu cứ tiếp tục như thế này, Xuyên ca ca sẽ chết mất..."

Cố Tư Tư trợn tròn mắt: "Muốn đi thì tự mình đi, tôi là người bệnh không muốn di chuyển."

Nếu cô dám đi, họ sẽ nghĩ cô vì đau lòng cho Diệp Minh Xuyên, đến lúc đó Cố Vân Tu ăn dấm chua, người xui xẻo lại là cô.

Sở Liên đột nhiên lo lắng, trong giọng nói tràn đầy oán trách: "Làm sao có thể? Cậu không phải thích Xuyên ca ca sao, làm sao chỉ có thể nhìn hắn bị thương."

"Ồ, tôi hiện tại không thích hắn nha, cho nên nếu bị đánh cũng không phải việc của tôi."

Trong mắt Sở Liên lóe tia bối rối, làm sao có khả năng, làm sao cô có thể nói rằng không thích Xuyên ca ca?

"Cậu còn giận à? Mình sẽ thuyết phục Xuyên ca ca đối tốt với cậu."

Cố Tư Tư cố tình lớn giọng để Cố Vân Tu cũng có thể nghe thấy lời cô nói.

“Cám ơn, tôi này không cần rác thải.”

Cố Tư Tư cảm thấy có chút buồn nôn, "Còn nữa, cô đừng giả bộ mình là Bạch Liên Hoa nữa có được không? Ngày đó ở trong rừng, mặc dù đã chóng mặt, nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo để nghe thấy thanh âm hai người rêи ɾỉ."

Sở Liên sửng sốt một hồi, nàng che mặt lại, như là bị ông trời sai khiến: "Cậu làm sao có thể nói ra những lời thô tục như vậy, mình cùng Xuyên Ca ca rõ ràng trong sáng."

Vậy thì là cô không trong sáng rồi.

Mắt cô quét đến bình giữ nhiệt trên bàn, hai mắt sáng lên.

Cô vẫy tay với Sở Liên, khi cô ta đến gần, cô thấp giọng nói: "Cô có thấy súp gà đó không? Người hầu nhà tôi đặc biệt làm, còn bỏ thêm rất nhiều thuốc bổ."

"Xuyên ca ca thật sự rất đau. Tâm mình cũng rất đau. Nếu cậu có thể bảo anh ấy uống canh gà này, mình sẽ bảo anh trai dừng lại."

Sở Liên nhìn biểu hiện của Cố Tư Tư, lập tức mang theo vẻ giễu cợt, cô biết người phụ nữ ngu ngốc này không thể buông tha cho Diệp Minh Xuyên.

Làm nhiều như vậy chỉ là muốn Xuyên ca ca uống canh gà cô nấu, còn lấy cớ là người hầu nấu, thật buồn cười.

Kìm nén sự mỉa mai trong mắt, cô thấp giọng: "Cậu yên tâm, mình sẽ cho anh ấy ăn ngay."

“Anh, anh, đầu em đau quá.”

Cố Tư Tư che trán đột nhiên kêu đau, “Anh nhìn vết thương xem, có phải bọn họ làm em tức giận ảnh hưởng đến vết thương rồi không?"

Sở Liên & Diệp Minh Xuyên: "..."

Tôi chưa bao giờ thấy ai diễn tệ như vậy.

Nhưng điều đáng kinh ngạc là Cố Vân Tu đã thực sự buông Diệp Minh Xuyên, đi đến trước mặt Cố Tư Tư, ấn đầu ngón tay mảnh khảnh lên trán cô.

"Hít…hà…"

Tư Tư thực sự thở hổn hển vì đau.

Cố Vân Tu nói một cách bình tĩnh: "Là tức giận lên nghiêm trọng hơn, vậy đánh chết bọn họ."

Diệp Minh Xuyên ngay lập tức cảm thấy đầu mình đau hơn, anh nghi ngờ rằng Cố Tư Tư đang cố tình anh bàn tay của anh trai cô xử lý hắn.

"Anh tốt nhất."

Cố Tư Tư vươn tay, ôm lấy cánh tay của Cố Vân Tu, làm nũng mà cọ xát.

Cô mặt hướng phía Sở Liên dùng khẩu hình nói ra một chữ: canh.

Sở Liên sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp, liền vội vàng đi tới bàn, từ trong bình rót nhanh một bát canh gà, đưa tới bên miệng Diệp Minh Xuyên: "Xuyên ca ca, uống chút canh đi."

Uống xong thứ thuốc kia có thể giúp cô từ hôn.

Tình hình là như thế nào?

Ngoại trừ Cố Tư Tư và Sở Liên, hai người đàn ông trong phòng đều ngẩn ra.

Cố Vân Tu vuốt tóc cô em gái ngốc nghếch, biểu lộ nhàn nhạt, khuôn mặt mặt bất động như núi.

Còn Diệp Minh Xuyên, người đang choáng váng, đã bị nữ nhân yêu mến đút bát canh gà, hương vị cũng không tệ.

Nhưng ngay sau đó, chén canh bổ kia liền phát huy tác dụng của nó.