Chương 15: hủy hôn

Không biết cô bảo mẫu bỏ vào trong canh đồ vật gì, Diệp Minh Xuyên xuất tinh không bao lâu lại sẽ cứng, cuối cùng bắn tới run chân.

Cố Vân Tu chính mình thoải mái xong rồi, liền không để người khác thoải mái, nhất là không thích em gái nhìn côn ŧᏂịŧ của người khác.

Vì vậy hắn gọi một cú điện thoại, thông báo Diệp gia đến lĩnh người, thuận tiện nói chuyện hủy hôn.

Diệp gia hoả tốc chạy đến, nhìn thấy đúng là con trai mình cưỡi tại trên người một nữ nhân, như loài dã thú không ngừng nhún nhún eo.

Mà Sở Liên dưới người hắn sớm bị cởi trần như nhộng, loạn cắm làm bầu ngực lắc loạn, không ngừng gọi bậy bạ, nơi cửa huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa hợp, rối tinh rối mù.

Diệp phụ tên là Diệp Trường Khánh, nhìn thấy thân thể Sở Liên bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao phủ, trong lúc nhất thời hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ lên.

Diệp mẫu Kiều Tâm Di lại hận chết kẻ đầu sỏ dụ dỗ con trai của bà ta, làm hại Cố gia cùng bọn họ huỷ hôn, tiến lên liền một cái tát đánh vào trên mặt Sở Liên.

"Con đĩ, mày có biết xấu hổ là gì không? Ban ngày ban mặt ân ái với đàn ông trong bệnh viện, thích dươиɠ ѵậŧ đàn ông như thế thì đi làm gái luôn cho rồi."

Sở Liên bị đánh cho hồ đồ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, vừa thút thít khóc, vừa vội vàng nhặt lên bộ váy đã bị xé rách.

Diệp Minh Xuyên dược hiệu vẫn còn chưa hết, nâng dươиɠ ѵậŧ còn đang sưng, gắt gao nắm lấy eo Sở Liên, còn đang không ngừng run run.

"Xuyên ca ca, anh mau thả em ra."

Sở Liên không ngừng giãy dụa, nhiều người nhìn như vậy, bên trong thế giới trói buộc về đạo đức cô ta tự nhiên không còn mặt mũi lại ở lại.

Cô ta kẹp chặt tiểu huyệt xoắn một phát, thừa dịp Diệp Minh Xuyên thất thần, đem dươиɠ ѵậŧ rút ra.

Bên trong tiểu huyệt, thịt mềm giống như là không bỏ, phát ra tiếng rất nhỏ, lại nhanh chóng khép lại.

Không có côn ŧᏂịŧ chặn lấy, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo bắp đùi chảy đến mặt đất.

Hình ảnh da^ʍ mỹ như vậy, hai mắt Diệp Trường Khánh phát đỏ, chỉ muốn móc ra dươиɠ ѵậŧ cắm đi vào.

Diệp Minh Xuyên nâng lên dươиɠ ѵậŧ đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ nhuộm đến tỏa sáng đuổi theo, lại bị mẹ hắn- Kiều Tâm Di gắt gao kéo lại.

Sở Liên nhanh chóng mặc xong một thân váy trắng đại biểu cho thanh thuần, qυầи ɭóŧ ren đen bị xé rách, không có cách nào mặc lại, cô ta liền cởi truồng lấy váy che, chạy khỏi phòng bệnh.

Diệp Minh Xuyên trong đầu chỉ muốn chơi gái, Sở Liên rời đi, hắn ôm mẹ hắn cũng bắt đầu động thủ động cước, dọa đến Kiều Tâm Di rít lên một tiếng.

Diệp Trường Khánh cuối cùng lấy lại tinh thần, mặc lung tung quần áo cho con trai, mang đến tìm bác sĩ.

Phòng yên lặng lại, Kiều Tâm Di đi đến bên giường Cố Tư Tư, lúng túng nói: "Tư Tư à, đây là lỗi của Minh Xuyên nhà bác.

Tất nhiên tại con nhỏ kia dụ dỗ nó, bác sẽ quản lý nó chặt chẽ, cháu tha thứ cho nó đi."

"Không được, cháu phải hủy hôn." Cố Tư Tư buông thõng tầm mắt, "Cháu không thể chấp nhận nửa còn lại của mình lại có vô số phụ nữ, bẩn như xe công cộng."

"Có đàn ông nào không trăng hoa, ba cháu cũng có đầy đàn bà còn gì?" Kiều Tâm Di một bộ tư thái người từng trải khuyên nhủ, "Chỉ cần nó vẫn chịu về nhà thì cháu vẫn là vợ nó."

Cố Tư Tư không phục phản bác: "Nhưng không bao giờ bên cạnh anh ta thiếu những loại hàng bẩn mắt."

Đây cũng là cô nguyện ý thỏa hiệp nguyên nhân, tối thiểu nhất Cố Vân Tu là sạch sẽ.

“Anh cháu cũng có khác." Kiều Tâm Di nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Đàn ông có tiền nào chẳng chơi gái?"

"Bác nói sao?" Cố Tư Tư kinh ngạc.

Cố Vân Tu không khác? Người ngoài không nhìn thấy hắn những năm này không gần nữ sắc hay sao?

Nghĩ đến vừa rồi, côn ŧᏂịŧ vừa lớn vừa cứng, thiếu chút nữa đâm chết cô, cô liền nhếch miệng, truyền ngôn quả nhiên không thể tin.

Kiều Tâm Di thấy cô đem lời trong lòng nói ra, trên mặt hiện lên xấu hổ: "Không, không có gì, cháu cứ nghĩ lại đi. Bác không khoe nhưng Minh Xuyên nhà bác vừa đẹp trai lại trẻ khoẻ, thông minh, bỏ nó cháu sẽ hối hận.”

Nếu như là nguyên chủ, chắc là sẽ tha thứ.

Là một linh hồn khác - Cố Tư Tư lại kinh thường nói: "Người tốt như thế để cho các chị em khác hưởng thụ, cháu không có phúc hưởng."

Kiều Tâm Di sắc mặt cứng đờ, nha đầu này không phải vẫn đối với con trai của bà một lòng một dạ hay sao, hôm nay sao lại thay đổi lớn như vậy?

Mà lúc này, Cố Vân Tu tắm rửa xong, bước ra từ trong phòng tắm, trầm giọng nói: "Chủ ý huỷ hôn giữa hai nhà Diệp Cố xuất phát từ cháu, cháu sẽ nhờ luật sư gửi giấy tờ đến Diệp gia."

"Diệp phu nhân có việc có thể tìm tôi, Tư Tư là bệnh nhân, không nên quấy rầy em ấy."

Kiều Tâm Di vẻ mặt xấu hổ: "Vậy Tư Tư nghỉ ngơi đi, hôm nào bác lại đến thăm cháu.”

Đợi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Cố Tư Tư miễn cưỡng hỏi: "Anh ơi em còn phải nằm bệnh viện bao lâu nữa?"

Cô đã nằm hơn một tuần lễ, cả người nhàn đến lông cũng sắp dài, đầu cũng choáng luôn.

Quan trọng nhất là, còn có hơn hai mươi ngày nữa tận thế liền muốn tới, hiện tại không đi ra mua mua mua, chẳng phải lãng phí không gian không giới hạn dung lượng kia?

Cố Vân Tu thấy vẻ mặt buồn chán của tiểu nha đầu, trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Ăn cơm trước đã, chiều ra ngoài với anh, nếu không có vấn đề thì chúng ta xuất viện."