Chương 31: tϊиɧ ɖϊ©h͙ của caca có năng lượng

Cố Vân Tu nghĩ về chuyện đã thành một nam nhân trưởng thành, dù sao cũng đã làm qua tiểu huyệt của cô em gái ngốc nghếch kia, anh cũng đã biết được mùi vị, liền rất khó chống chế được ham muốn làm lần nữa.

Nhưng Cố Tư Tư giữ chặt quần áo sống chết không muốn, nói rằng anh rất hôi.

Cố Vân Tu lúc này mới ý thức được, trong ba ngày anh sốt cao, mồ hôi anh chảy ra rất nhiều, quả thật bây giờ rất bốc mùi.

"Chờ anh trở lại."

Dứt câu, người đàn ông bước vào phòng tắm, Cố Tư Tư che mặt he hé nhìn bờ vai rộng, tấm lưng cường tráng, cặp mông hếch và hai đôi chân dài chắc nịch của anh.

Cô không muốn bị sắc đẹp nam nhân mê hoặc mình.

Đợi Cố Vân Tu từ phòng tắm đi ra, Cố Tư Tư đã ngồi ngay ngắn trên giường, đồng thời đem cái ipad đưa tới: "Anh trai, hiện tại tín hiệu đang bị gián đoạn, em đã đem chuyện mấy ngày nay phát sinh thu thập lại rồi cho vào một thư mục về ngày tận thế rồi, anh từ từ lại xem đi."

Cố Vân Tu nhướng mày, nha đầu này rất thông minh, anh thật sự có nhu cầu tìm hiểu tin tức về ngày tận thế.

Ngồi vào bên giường, anh nhận lấy cái ipad, một bên mở tập thư mục, một bên túm chặt lấy tiểu nha đầu kia ghì chặt xuống giữa hai chân: "Ngoan, Tư Tư cần phải uống sữa rồi...."

Cố Tư Tư: "......"

Quên đi, tên khốn này hiện tại không thể trọc ghẹo vào.

Cố Tư Tư nắm lấy cây gậy thịt dài và nóng, cũng không biết có phải là ảo giác của cô không mà cô cảm thấy được nó như to ra thêm một chút.

"Liếʍ cho thật tốt." Cố Vân Tu sờ lên khuôn mặt của cô em gái, âm thanh trầm thấp mà gợi cảm "Nếu mà lười biếng anh liền đâm tiểu huyệt của em."

Cố Tư Tư chỉ có thể cúi đầu, thu hồi hàm răng, ngậm lấy đầu khấc, cố sức mà ngậm mυ"ŧ trong khuôn miệng nhỏ nhắn một cách khó nhọc

Thật sự rất là to.

Miệng Cố Tư Tư bị căng ra rất đau trông không thể nào thương hơn. Không phải chứ, cho dù dị năng có thức tỉnh, như thế nào mà côn ŧᏂịŧ càng lúc càng to lên? Có còn để người khác sống không?

Cái miệng nhỏ nhắn cố gắng phun ra nuốt vào, đầu lưỡi liếʍ láp trên phía đỉnh côn ŧᏂịŧ, cái tay nhỏ bé xoa xoa phần thân lớn cây gậy, ngay cả hai viên bi cũng chăm sóc đến.

Cố Vân Tu một bên nhanh chóng xem tin tức về ngày tận thế, một bên hưởng thụ sự phục vụ của cô em gái nhỏ, cảm giác sung sướиɠ muốn bay lên trời.

Cố Tư Tư dùng mọi thủ đoạn, cố gắng nửa ngày trời, miệng cũng đau, tay cũng rất mỏi, nam nhân này chính là không bắn.

"Anh có phải anh đang cố ý khi dễ em?"

Nhả cây thịt lớn ra, Cố Tư Tư có chút nản lòng, cảm thấy tên khốn chó má này đang có ý gây sức ép lên cô.

"Em phải làm nhanh lên, chậm rì rì như vậy, anh cũng có khó chịu." Cố Vân Tu lại đem đầu cô ép trở về.

Cố Tư Tư chỉ có thể lại lần nữa nhanh chóng mà phun ra nuốt vào lên, qua một hồi lâu, cảm giác thân gậy giật giật, giống như là muốn bắn, cô nghĩ muốn nhổ ra, Cố Vân Tu lại đè nặng cô nhanh chóng thọc vào rút ra, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đều bắn ở miệng cô.

Quá nhiều mùi lại quá nồng, khóe miệng cô tràn ra chất lỏng màu trắng.

Cố Vân Tu nhìn đôi mắt hoa đào quyến rũ kia, tràn ngập tình xuân nồng đậm, cái miệng nhỏ nhắn lại chứa côn ŧᏂịŧ của anh, hơi thở trở nên dồn dập.

Hắn luồn bàn tay to vào trong áo ngủ, lột qυầи ɭóŧ ra, đầu ngón tay xoa nắn trong âʍ ɦộ cô.

Đã không sưng lên, có thể bị thao, tuy rằng có điểm ướt, nhưng còn chưa đủ ướŧ áŧ

Cố Vân Tu đưa ngón tay của mình đang dính đầy chất lỏng trong lỗ nhỏ vào miệng nếm thử, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Anh hai hôm nay ra ngoài có việc, bằng không nhất định sẽ "chăm sóc" em thật tốt."

Ngày tận thế nguy hiểm, không thể làm việc sau cánh cửa đóng kín, sau bao ngày hôn mê, anh muốn ra ngoài kiểm tra tình hình càng sớm càng tốt.

Cố Tư Tư đỏ mặt khi nhìn thấy hành động khiêu gợi của người đàn ông, cô từ từ nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, một vẻ khác lạ hiện lên trên khuôn mặt cô, kêu lên một tiếng.

Cố Vân Tu nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bây giờ với trước kia có điểm không giống nhau." Cố Tư Tư theo bản năng trả lời.

Cố Vân Tu cười khẽ ra tiếng: "Tích góp từng tí một trong ba ngày liền không làm em, có phải hay không hương vị càng đậm càng ngon?"

Cố Tư Tư: "....."

Cô không nên kỳ vọng vào người đàn ông vô lương tâm này.

Tuy nhiên, cô thực sự cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh có chút thay đổi, không nói đến màu sắc và mùi, nhưng sau khi nuốt vào, trong bụng cảm thấy ấm áp, có một cỗ năng lượng vô hình nuôi dưỡng cơ thể khiến cả người cô sảng khoái.

Lại nói tiếp dị năng giả cùng biến dị giả, tựa như biến dị thú giống nhau, huyết nhục đều bởi vì dị năng mà tràn ngập năng lượng. Cho nên nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ bọn họ có năng lượng là rất có khả năng xảy ra.

Lại nghĩ đến nữ chính trong sách, Sở Liên mỗi ngày chính là mở hai chân ra, trong lỗ nhỏ của nàng lúc nào cũng có côn ŧᏂịŧ nam nhân, người có dị năng không lo bị chơi đến phế. Rõ ràng mỗi ngày chỉ có cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ, cũng không có hấp thu tinh hạch tu luyện của dị nhân, nhưng lại sao dị năng lại mỗi ngày đều tăng cấp?

Nếu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông có chứa năng lượng như vậy, nếu nuốt đủ tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì không cần vất vả hấp thụ năng lượng trong nhân tinh sao.

Để hiểu được điều này, Cố Tư Tư đã tức giận đến mức muốn cào tường. Nếu có sự sắp đặt biếи ŧɦái như vậy, năng lực của cô hiện tại vẫn chưa được đánh thức thành công, cũng không thể hấp thu năng lượng cuồng bạo trong tinh hạch, cho nên mỗi ngày cô chỉ có thể ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân này để tăng tốc độ thức tỉnh năng lực.

"Biểu tình của em như vậy là sao? Yêm tâm, anh biết em thích ăn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai sau này đều là của em." Cố Vân Tu ôn nhu vuốt ve khuôn mặt em gái, trong âm thanh lại vang lên một tia nguy hiểm: "Nhưng nếu em dám nghĩ về nam nhân nào khác, anh chắc chắn sẽ gϊếŧ chết em."

"Em sẽ không để ý đến kẻ khác." Cố Tư Tư vẻ mặt buồn bực, nếu không phải bất đắc dĩ, anh và cô sẽ không vui ý chịu.

Cô thật sự hận cái thế giới thịt văn không có đạo đức này.

...

Sảng khoái một hồi, Cố Vân Tu mới phát hiện đói không chịu được, thay quần áo, mang theo cả muội muội cũng đã ăn mặc chỉnh tề cùng nhau đi xuống lầu.

Cố Thanh Sơn cũng đã hưng phấn xong, thấy bụng đang réo, nên cũng đi xuống lầu tìm đồ ăn.

Phòng bếp vắng tanh, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh phong phú, nhưng lại không có người nấu cơm.

"Người đâu?" Cố Thanh Sơn khó chịu hét lớn một tiếng.

Nhà hắn thuê hai đầu bếp, dì Vương làm món ăn Trung Quốc, đầu bếp Trương làm món ăn kiểu Tây., nhưng thế nào mà hôm nay tìm đâu cũng không có ai.

"Đầu bếp Trương đã xin nghỉ phép và không đến. Dì Vương cũng bị sốt và đã bị nhốt trong phòng."

Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi với vóc dáng thấp bé chạy đến và đáp lại một cách yếu ớt.

Người phụ nữ này tên là Uông Mai, sau khi ly hôn, cô ấy chuyển từ nông thôn lên thành phố, cô ấy làm công việc dọn dẹp hàng ngày tại nhà họ Cố, và cô ấy cũng sống và ăn ở nhà này. Cô ấy thường rất lầm lì, không có cảm giác đang tồn tại.

Cố Thanh Sơn đáy mắt hiện lên một tia không vui, đi đến trước cửa phòng dì Vương, đang muốn đẩy cửa đi vào, liền gặp một đôi nam nữ đang từ tầng trên đi xuống.

Người nam thì cao lớn tuấn dật, người nữ nhỏ xinh mỹ lệ, hai người đi cùng một chỗ tạo nên hình ảnh cực kì hút mắt.

Nhưng là Cố Thanh Sơn lại cảm thấy chướng mắt cực kỳ, đặc biệt là Cố Tư Tư khuôn mặt như trái đào, hiển nhiên là bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân hung hăng nuôi dưỡng mới có thể tươi rói mê hoặc như thế.

Lúc trước hắn rất sợ đứa cháu trai này, dù sao đối đãi sinh hoạt tốt như kia đều là Cố Vân Tu chu cấp. Vì vậy, đứa con gái mà lão nuôi nấng bị con sói con này kéo về hang để làʍ t̠ìиɦ, gã chỉ còn cách chịu đựng.

Nhưng hiên tại không giống nhau, tận thế, tiền không còn quan trọng nữa, quan trọng là… năng lực cá nhân.

Hắn là dị nhân, có năng lực, không nói số lượng dị nhân rất hiếm, hắn vẫn là biến dị vào chủng loại đứng đầu kia một loại, hiện tại hoàn toàn không cần sợ đứa cháu trai này, có thể cứng rắn một phen.

Đến lúc đó đem Cố Tư Tư cướp về, một bên làm cô kêu ba ba, một bên chơi cô bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào âʍ ɦộ cô, mụ vợ hắn dám cho hắn mọc cái sừng, nên phải làm cô tới mức hạ sinh cho hắn hài tử.

..........

Cố Thanh Sơn: Ta phải cứng rắn, ta muốn đem nữ nhân cướp về.

Cố Vân Tu: Ông đang suy nghĩ cái đéo gì vậy?