Chương 44: Dỗ dành anh

Cố Vân Tu tuấn tú lạnh lùng, một khi mất bình tĩnh thì giống như một con chó điên khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy sợ hãi không thôi.

Dưới sự cảnh cáo của anh, Báo ca không những không dám nhớ thương Cố Tư Tư mà còn không dám đi lại lung tung trong biệt thự nhà họ Cố diễu võ giương oai nữa, có lẽ lâu ngày sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn ta.

Thấy đã đạt được mục đích, Cố Vân Tu nhanh chóng cất đao đi, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa.

Cố Thanh Sơn mất tự nhiên sờ lên mặt mình, ông ấy cũng đứng dậy mặc quần áo, sau đó đi theo sau.

Bác sĩ Lương là anh em nối khố của ông ấy, thấy Cố Thanh Sơn muốn về nhà họ Cố, đương nhiên ông ta cũng tự giác đuổi theo sau.

An Tình và cô bảo mẫu nhỏ không quan tâm đến đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang dính đầy trên người mình, bọn họ ôm theo quần áo, loạng choạng chạy đi. Hai người bọn họ đều hiểu rõ, một khi cậu lớn nhà họ Cố mà đã mất bình tĩnh thì nhóm người bên Báo ca sẽ không bao giờ dám bén mảng đến nhà họ Cố nữa, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà thì sẽ không phải chịu sự hành hạ của đám người này nữa.

Mấy người đàn ông còn lại ở trong phòng nhìn thấy vậy, cho dù không cam lòng nhưng vẫn không ai dám tiến lên ngăn cản cả.

“Ai kêu em đi theo anh tới đây làm gì?” Cố Vân Tu đã sớm phát hiện ra hai cái đầu nhỏ đang lấp ló ngoài cửa sổ, anh duỗi tay nhấc đứa em gái ngốc của mình lên, ánh mắt trở nên sắc bén.

Cố Tư Tư đánh bạo ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, sau đó vuốt ngược mái tóc của anh. “Bọn họ có nhiều người như vậy, em sợ anh sẽ chịu thiệt, nhưng lại không muốn kéo chân sau của anh, nên em mới ngoan ngoãn trốn ở dưới cửa sổ này đây nè.”

Cố Vân Tu phát hiện cô nhóc này đang cầm khẩu súng lục màu bạc, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi một chút, anh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, sau đó nghiêm nghị nói. “Em nhớ chỉ được ở những chỗ an toàn, đừng làm anh lo lắng, như vậy đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh rồi.”

“Anh lại khinh thường em.” Cố Tư Tư nhéo vào eo anh một cái: “Anh cứ chờ xem, chờ dị năng của em thức tỉnh rồi sẽ khiến cho anh loá mắt, trở nên siêu lợi hại.”

Cố Vân Tu sờ lên cái trán hơi nóng của em gái mình, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng. “Nóng lâu quá rồi, chẳng lẽ giờ nóng lan sang cả đầu óc rồi sao?”

Cố Tư Tư: “...”

Giận quá mà, rốt cuộc khi nào thì dị năng của cô mới chịu online vậy, cô đã chờ lâu lắm rồi đó?

Lý Chiêu Đệ đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt hâm mộ, đừng nhìn em gái Tư Tư nhu nhu nhược nhược, nhưng thật ra cô chính là người phụ nữ có thể làm dịu sát thần, quá trâu bò đi.

Cố Vân Tu kéo Cố Tư Tư, định quay về nhà họ Cố, nhưng đúng lúc này, phía sau lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập, bọn họ quay đầu lại thì nhìn thấy đám người Cố Thanh Sơn đang đuổi theo bọn họ với dáng vẻ không mấy chỉnh tề.

Trong phút chốc, bầu không khí trở nên xấu hổ đến mức đầu ngón chân cũng phải xuyên qua tâm trái đất.

Nhưng da mặt Cố Thanh Sơn vốn đã dày nên ông ấy không hề cảm thấy ngượng, thậm chí còn thể hiện ra vẻ ‘chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác’, ông ấy mỉm cười, quan tâm nói: “Vân Tu, Tư Tư, mấy ngày nay hai đứa ở bên ngoài vất vả, đi thôi đi thôi, chúng ta về nhà nghỉ trước…”

“Đó là nhà của tôi, liên quan gì đến chú?”

Cố Vân Tu đưa đường đao về phía trước, lạnh lùng nói. “Chú hai, nếu chú đã muốn ngưu tầm ngưu mã tầm mã với đám người đó thì chú cứ việc theo chân bọn họ ở bên cạnh nhau. Từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của tôi thì chú không được bước chân vào nhà họ Cố nữa.”

Mũi đao vẫn còn dính đầy vết máu bất ngờ lao tới, khiến Cố Thanh Sơn sợ đến mức lùi lại mấy bước.

Chờ ông ấy kịp phản ứng và nhận ra ý mà Cố Vân Tu vừa nói, trong mắt lại xuất hiện phản ứng không thể tin nổi. “Vân Tu, chú chính là chú ruột của con, sao con có thể đuổi chú đi được?”

Trong mấy năm đầu, ông ấy trở thành một kẻ tinh ăn mù làm, chỉ biết dựa vào anh trai của mình, sau anh trai lại đến đứa cháu ruột này, vậy nên mấy năm nay ông ấy đã sớm hình thành thói quen ngồi há miệng chờ sung. Sau tận thế, cuộc sống trở nên tàn khốc và khó khăn hơn rất nhiều, vậy mà giờ lại đuổi ông ấy đi, vậy sau này ông ấy phải sống ra sao?

“Chính vì tôi xem chú là chú hai, nên hôm nay tôi mới không ra tay với chú.” Trong mắt Cố Vân Tu tràn đầy lửa giận, “Tôi có thể nuôi chú, cũng có thể dung túng những thói hư tật xấu trên người chú, nhưng tôi không bao giờ cho phép chú được ăn cây táo rào cây sung.”

Chỉ cần nghĩ đến cảnh phòng ngủ của mình bị huỷ hoại thành như vậy, hơn nữa vị chú hai tốt đẹp này lại dám bao che cho tên Báo ca đang thèm thuồng Tư Tư nhà anh thì anh liền tức giận đến sôi máu.

Tận thế phóng đại hết tất cả những chuyện xấu xa bỉ ổi nhất, hôm nay chỉ là tơ tưởng, sau đó có phải hành động hay không thì vẫn chưa ai lường được?

Em gái của anh ngây thơ lại hơi ngốc, anh không thể đặt quả bom hẹn giờ nguy hiểm như vậy ở trong nhà của mình được.

Cố Vân Tu đi rồi, sự suy sụp xuất hiện thoáng qua trong mắt Cố Thanh Sơn, một lúc lâu sau ông ấy vẫn chưa bình tĩnh lấy lại được tinh thần.

Bác sĩ Lương ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, ông ta lẩm bẩm nói “Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cậu lớn nhà họ Cố tức giận đến vậy?”

Cố Thanh Sơn không hé răng, bảo mẫu đứng một bên cũng nhỏ giọng nói một câu. “Du͙© vọиɠ chiếm

hữu của cậu Cố vô cùng khủng khϊếp, cậu ấy không thích người khác động vào đồ của mình.”

Bác sĩ Lương lập tức rơi vào trầm tư, đám người Báo ca không những động vào phòng của Cố Vân Tu mà còn nhớ thương Cố Tư Tư, bảo sao anh lại nổi điên lên như vậy.



Trở lại biệt thự, Uông Mai đã sớm chuẩn bị xong bữa tối.

Cố Vân Tu đi rửa mặt và tay, nhưng đôi môi mỏng của anh vẫn luôn mím lại, chứng tỏ tâm trạng của anh đang không được tốt cho lắm.

Cố Tư Tư cũng không biết nên dỗ dành anh như thế nào, cũng may cô gắp cái gì anh vẫn ăn cái đó, một bữa cơm đã trải qua trong sự yên lặng thấp thỏm như vậy. Chỉ có người thần kinh thô như Lý Chiêu Đệ mới mở miệng khen đồ ăn ngon, ăn liên tục ba bát cơm, khiến bụng căng đến tròn xoe.

Uông Mai đã ăn từ rất sớm, nhân lúc mấy người Cố Tư Tư đang ăn, cô ấy vội vàng thu dọn sạch sẽ phòng ngủ của mấy người bọn họ.

Nhưng sau khi Cố Vân Tu trở lại phòng ngủ, nhớ lại hình ảnh mình đã nhìn thấy khi quay trở lại, anh vẫn luôn cảm thấy tức giận không thôi.

Anh dọn dẹp lại phòng thêm lần nữa, rửa qua rửa lại, khử trùng, mở cửa sổ, thông gió. Không chỉ ga trải giường và chăn, anh thậm chí còn thay luôn một cái giường mới.

Đây là lần đầu tiên Cố Tư Tư được lĩnh hội kiến thức người mắc hội chứng nghiện sạch sẽ đáng sợ đến nhường nào, nghĩ đến những thây ma thối rữa ở bên ngoài, có lẽ mỗi phút đi ra ngoài đều là cực hình đối với lão đại này.

“Anh ơi, anh mau nhìn em nè.”

Cố Tư Tư bước tới trước mặt người đàn ông.

Cố Vân Tu cụp mắt xuống, mặc dù anh đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh vẫn lạnh như băng, cả người lộ ra ý “hiện giờ tâm trạng của anh đang không tốt, em tốt nhất đừng đến chọc giận anh.”

Cố Tư Tư cũng không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm hỏi: “Em có sạch không ạ?”

Đương nhiên, cô gái nhỏ mềm mại thơm tho, sạch sẽ nhất.

Trong lòng thì nói như vậy, nhưng ngoài miệng Cố Vân Tu lại ra vẻ ghét bỏ, nói: “Cả người thối hoắc, dơ muốn chết.”

Cố Tư Tư: !!!

Chết tiệt, có phải tên đàn ông chó này xấu xa quá rồi không?

Nhìn thấy ánh mắt tối sầm như hung thần của anh, Cố Tư Tư lại tự an ủi chính mình, không tức giận không được tức giận, cô không thể nổi giận với một tên bị bệnh xà tinh như này được.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhảy bổ vào trong l*иg ngực của Cố Vân Tu, làm nũng nói. “Vậy anh còn không mau bế em đi tắm rửa đi, tắm rửa một cái là sạch sẽ ngay mà.”

Cơ thể mềm mại dán sát vào người anh, hương thơm ngọt ngào tràn ngập quanh khoang mũi của Cố Vân Tu, nháy mắt xua tan cơn tức giận đang dồn nén trong lòng anh.

Theo bản năng, anh dơ tay ôm chặt lấy cô gái nhỏ trong l*иg ngực mình, không thể không thừa nhận, cái miệng nhỏ này của cô thật sự rất biết cách dỗ dành người khác.

Cố Tư Tư bị bế vào phòng tắm, dòng nước ấm áp vừa phun lên người cô thì có một bàn tay to lớn cởi toàn bộ quần áo trên người cô ra, đúng lúc này, Cố Tư Tư liền cảm thấy hối hận.

Mặc dù cô luôn muốn trở thành một khối xà phòng mạnh mẽ để rửa sạch thói nghiện sạch sẽ đến bệnh hoạn trong lòng lão đại này, nhưng cô sợ người bên cạnh sẽ kỳ đến mức bay cả lớp da của cô mất.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Vân Tu cũng nhanh chóng cởi hết toàn bộ quần áo trên người mình, khi bàn tay to lớn của anh bắt đầu sờ soạng lên cơ thể của Cố Tư Tư, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân anh cũng nhanh chóng bành trướng hơn gấp nhiều lần, qυყ đầυ to lớn dựng lên, hướng thẳng về phía của cô.

Đột nhiên Cố Tư Tư nhận ra rằng điều kinh hoàng hơn cả việc bị anh kỳ mất cả lớp da đó chính là, tên đàn ông chó chết này muốn chơi trò play trong phòng tắm cùng với cô.