Chương 49: Ngọc Quan Âm

Sự xuất hiện của Sở Liên khiến Cố Tư Tư cảm thấy mình gặp chúng kể địch lớn, dù sao trong nguyên tác, nguyên chủ đã bị cô ta gián tiếp gϊếŧ chết.

Khi Cố Vân Tu trở lại vào buổi tối, cô ngay lập tức ngã vào vòng tay của anh và nói với anh về việc mình gặp Sở Liên lúc sáng, cô ta đã thức tỉnh dị năng hệ chữa trị và gia nhập nhóm người của Báo ca cùng với sáu người đàn ông mạnh mẽ, kể với anh.

Cuối cùng, cô làm nũng nói: "Anh trai, anh phải bảo vệ em ..."

Cố Vân Tu vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô và nói nhỏ: "Ngoan, em không cần phải lo lắng về chuyện này khi có anh trai ở đây."

Xem ra anh cũng cần cố gắng liên hệ với những người bạn có nhân phẩm tốt trước đây, cô gái nhỏ bất an như vậy, để bảo vệ cô tốt hơn, anh cũng nên tạo ra một đội quân hung mạnh.

Cố Tư Tư ngay lập tức cảm thấy yên tâm, xem như không uổng công cô gần đây hiến thân.

Sau bữa tối, ba người họ đến phòng tập thể dục, Cố Vân Tu đã mượn một người lính tên Tiêu Minh Lượng từ chỗ lão Lục, ngoài việc dạy họ cách sử dụng vũ khí, anh còn dạy họ một số kỹ năng chiến đấu.

Nhưng hôm nay, kỹ năng tỏa sáng của Tiêu Minh Lượng đã chạm trán với người mạnh hơn.

Vì sức mạnh không thể so sánh được của Lý Trân Châu đã nhấc anh ta lên bằng một tay và dễ dàng đập anh ta vào tường.

Khóe miệng Tiêu Minh Lượng giật giật khi chạm vào tường, sắc mặt gần như tái xanh, Cố Vân Tu thấy mà đầy đầu vạch đen nên phải nhắc nhở: "Tôi kêu cô là theo học anh ta học kỹ năng chiến đấu, không được dùng vũ lực."

Không phải là anh nói khoác, thân thể của anh đã được tiến hóa cùng khả năng thức tỉnh, chỉ cần anh muốn, anh cũng có thể dễ dàng nhấc tiêu Minh Lượng lên.

Lý Trân Châu với vẻ không quan tâm: "Võ công trên đời này chỉ có nhanh không thua, chỉ cần có sức mạnh cường đại, cũng có thể thống trị tận thế, một nhác búa của tôi cũng có thể đập xác sống thành thịt băm, còn cần kỹ năng gì nữa?"

Mọi người nghe mà không nói nên lời, Cố Tư Tư đã kéo cô ấy lại.

"Chị Trân Châu, xác sống sẽ được nâng cấp. Giờ cơ thể chúng mỏng manh yếu ớt, khờ khạo và không biết ẩn nấp, tất nhiên với sức lực khỏe mạnh của chị chỉ một cú vỗ là chúng chết ngay. Nhưng về sau, chúng sẽ nâng cấp, xương cốt của chúng sẽ trở nên chắc hơn, và chúng sẽ có đầu óc để né tránh, lúc đó chị không thể gϊếŧ chúng nếu không có kỹ năng. "

“Được thôi.” Lý Trân Châu suy nghĩ một chút cũng bị thuyết phục, vỗ vỗ vai người đàn ông bên cạnh, “Vậy thì dạy thật kĩ cho tôi nhé.”

Tiêu Minh Lượng, người suýt nữa bị bẻ gãy vai: "..."



Sở Liên không ngờ rằng Cố Thanh Sơn không sống trong biệt thự của nhà họ Cố, mà sống cùng với Báo ca và những người khác.

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông gần như dán chặt vào mình, cô ta nhếch môi lên, bước tới cười tủm tỉm hỏi: "Chú Cố, cháu là bạn học của Tư Tư, chú có nhớ cháu không?"

Cố Thanh Sơn là người lão luyện trong lĩnh vực tình ái, có vô số nữ nhân đã bị ông ấy chơi trước tận thế, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Liên là biết Báo ca đem về cho mọi người chơi đùa cùng nhau.

Vì vậy ông ấy không chút khách sáo vươn tay nắm lấy cặρ √υ" của cô ta, vừa xoa vừa ái muội mà nói bậy: "Cháu xinh đẹp như vậy, đương nhiên là chú nhớ rồi."

"Chú Cố thật là xấu quá đi, con là bạn học của Tư Tư đó, chú lại chơi đùa như vậy với người ta."

Sở Liên mỉm cười nũng nịu, nhưng không né tránh, đôi mắt cô ta dán vào Ngọc Quan Âm mà Cố Thanh Sơn đeo ở trên cổ.

Phật Bà Quan Âm đó chỉ to bằng hai ngón tay cái, có màu xanh trong suốt không lẫn tạp chất, hiển nhiên là nguồn nước khá đủ.

Nói đúng lý thì đã tận thế rồi, n vàng bạc, ngọc bích đều không còn giá trị nữa, để lấy lòng cô ta Cường ca và những người khác cũng đã đến cửa hàng trang sức để lấy rất nhiều đồ tốt cho cô ta.

Cô ta không ưng cái nào cả.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Ngọc Quan Âm này, cô ta không thể rời mắt, trong lòng dâng lên một niềm khao khát, cô ta luôn cảm thấy đó là một bảo vật tốt, nhất định phải mang nó đi.

Bàn tay to lớn của Cố Thanh Sơn chui vào trong quần áo, chạm vào làn da mịn màng của cô gái trẻ, nhắm mắt hưởng thụ: "Chú khổ quá mà, Tư Tư và Vân Tu đã kết thành một đôi rồi, dù thế nào cũng là anh em họ, chú mới nói vài câu thì bị đuổi ra ngoài ... "

Gì?

Còn nhỏ hèn đó đã cùng Cố Vân Tu bên nhau rồi sao? Đó là người đàn ông mà cô đã mê mẩn trước ngày tận thế.

Sở Liên tức giận đến chết đi sống lại, cô ta luôn cảm thấy thứ thuộc về mình bị cướp mất.

Cô ta cắn chặt môi, miễn cưỡng nói: "Thật là quá đáng, chú Cố, đừng lo lắng, khi có cơ hội cháu sẽ thuyết phục Tư Tư."

“Vẫn là cháu chu đáo tận tình, con gái của chú là một nửa chu đáo tận tình của cháu, chú đã hài lòng rồi.” Cố Thanh Sơn tách chân Sở Liên ra, thò ngón tay về phía trước, lập tức cười mắng, “Đứa đâm dãng như cháu, tuy nhiên không có mặc qυầи ɭóŧ, trong âʍ ɦộ còn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. "

“Còn không phải tại Báo ca bọn họ nói cháu không cần mặc qυầи ɭóŧ, cứ để cháu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mi về trong suốt đoạn đường.” Bàn tay Sở Liên như có như không đặt lên Ngọc Quan Âm, du͙© vọиɠ muốn có được nó ngày càng mạnh hơn.

“Thật sự cháu không cần.” Cố Thanh Sơn nâng mông cô ta lên, ấn xuống, gậy thịt liền cắm vào trong lỗ nhỏ, ông ấy thật bất ngờ, “Thật khít, nhiều người như vậy còn chưa chơi lỏng, là một âʍ ɦộ tốt. "

"Dươиɠ ѵậŧ của chú Cố to quá, nhét vào làm người ta đau quá, chú nhẹ nhàng thôi ..."

Sở Liên ngoài miệng nói để lấy lòng người đàn ông, nhưng tay thì từ từ dời ra.

Trong đại sảnh có quá nhiều người, cô ta muốn tìm một cơ hội riêng để đoạt lấy viên Ngọc Quan Âm này.

Cô ta vừa kêu ca giường chiếu, ánh mắt Sở Liên vừa chậm rãi rơi vào hai người phụ nữ thê thảm trong đại sảnh đang bị bọn đàn ông cưỡиɠ ɠiαи, ánh mắt tối sầm lại.

Trong biệt thự có nhiều người đàn ông như vậy, không nói đến việc có thể ứng phó hết hay không, nhưng chỉ với việc cô là người dị năng thuộc hệ chũa trị quý giá, cô ta không thể rẻ như hai người phụ nữ, rẻ đến mức bất kỳ người đàn ông nào muốn đè lên cũng được.

Vì lợi ích của tương lai, cô ta cũng phải thiết lập một tính cách lạnh lùng cao ngạo, và cô ta sẽ chỉ quan hệ tìиɧ ɖu͙© với những người dị năng và người đột biến dị năng, suy cho cùng thì năng lượng trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của họ là hữu ích cho cô ta, xuất tinh của đàn ông bình thường với cô mà nó chẳng qua chỉ là xuất tinh cho có, độ to không đủ để làm cho cô ta dịu sướиɠ thì tốt nhất vẫn đừng nên để họ tới gần người cô.



Sau một đêm sa đọa khác, Cố Tư Tư tỉnh dậy vào ngày hôm sau và thấy rằng mình có quầng thâm dưới mắt.

Cố Vân Tu nhìn thấy những vết lốm đốm trên cơ thể em gái, thở dài một hơi: "Anh trai hôm nay định mi khu nội thành, có quá nhiều xác sống đi, nên anh không đưa em mi cùng. Em ở nhà với Lý Trân Châu, đừng chạy lung tung, anh sẽ vắng mặt tầm ba ngày là cùng rồi anh sẽ về. "

Tốt hơn hết vẫn là nên mi gϊếŧ xác sống để trút hết nổi bực, nếu cứ tung hoành như thế này, anh thật sự sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ bị anh gϊếŧ chết mất.

Mặc dù Cố Tư Tư cũng hy vọng người đàn ông xấu xa này nhanh chóng ra ngoài, nhưng nhìn thấy bầu trời đầy sương mù bên ngoài, cô không khỏi lo lắng: "Nếu trời mưa, anh trai phải trở lại ngay lập tức."

“Được.” Cố Vân Tu hôn lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, “Nếu em mệt thì cứ ngủ một giấc đi, anh trai em đi đây.”

Cố Tư Tư thật sự nằm lăn ra ngủ bù, dậy ăn xong bữa sáng và bữa trưa trong một bữa, sau đó dẫn Lý trân Châu cùng nhau đi ra cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu biệt thự tìm những thùng nước to rỗng ruột đựng nước.

Bây giờ đang là mùa hè, loại nước đóng thùng này tiêu thụ rất nhanh, một số cửa hàng thường có trên 10 hoặc 20 cái chỉ dùng để lấy nước.

Mặc dù cô đã dự trữ rất nhiều nước trong không gian của mình, nhưng ai lại không thích có quá nhiều nguồn cung cấp chứ? Dù sao thì không gian cũng là vô hạn, nên cô không cần phải lo lắng về việc không chứa hết.

Anh lính canh gác cổng nhìn thấy hai cô gái đi ra liền khuyên nhủ vài câu, nhưng Lý Trân Châu đã nhảy xuống xe, biểu diễn chỉ với một tay nhấc chiếc xe máy chở Cố Tư Tư, anh ta liền ngậm miệng lại rồi mở cửa với nghi lễ kính chào nữ vương đưa tiền họ ra cửa.

Cửa hàng tiện lợi ven đường sớm đã bị mọi người càn quét hết, đồ ăn ăn được dễ để lâu đều hết sạch, nhưng không ai muốn đồ như thùng rỗng.

Cố Tư Tư và Lý Trân Châu cùng nhau cầm lấy đường dao, suốt chặng đường cẩn thận vừa tiêu diệt xác sống vừa lấy đồ, mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ.

Trời gần tối, cả hai vội vàng quay về, đến cổng biệt thự thì thấy anh lính gác cổng đang đối đầu với mấy người.