Chương 15: Cạnh tranh công bằng

"Tôi và Mạc Nhi là họ hàng xa không sao cả, còn về vợ con hừ, nếu Mạc Nhi đồng ý tôi sẽ ly hôn, tôi chưa từng rung động vì ai như vậy, cô ấy ngây thơ trong sáng là người con gái tốt đẹp nhất tôi thấy từ trước đến giờ, tôi không muốn ràng buộc mất đi người tôi yêu."

"Không được cậu không được làm vậy, cậu làm vậy còn Ngân Vy thì sao?"

"Tôi sẽ bồi thường cho cô ấy, chúng tôi vốn dĩ cũng không sâu đậm, để có thể từ bỏ hạnh phúc của mình, còn cậu không phải cậu rất yêu em gái tôi sao cậu không được làm tổn thương nó, cậu đã nói cả đời này chỉ yêu nó, nên cậu đừng xen vào chuyện của tôi và Mạc Nhi."

Phong Dạ đập bàn gầm lên...

"Tại sao cậu được tôi thì không, tôi cũng chưa từng rung động như vậy, trong lúc tôi yêu Mai Châu cũng chưa, tôi không ngờ khi rung động thật với một người là chuyện tốt đẹp như vậy, một là cả hai cùng buông tay hai là cạnh tranh công bằng."

"Cậu định làm gì, định để Mạc Nhi làʍ t̠ìиɦ nhân làm tiểu tam bên cậu à?"

"Không nếu Mạc Nhi đồng ý tôi sẽ ly hôn."

"Cậu ly hôn em gái tôi, mà nói trước mặt tôi mạnh miệng vậy." Kiến Thành cười lạnh

"Tôi sẽ bồi thường nữa tài sản mà tôi có cho cô ấy, sau này tôi sẽ làm lại từ đầu, không cần nói nhiều nữa, cạnh tranh công bằng đi."

Kiến Thành rơi vào trầm tư, cũng gật đầu, hai người hoả hiệp riêng bất đầu truy vợ tương lai...

Hai người cũng bắt đầu về phòng đi tắm

Mạc Nhi tắm xong mặc một đầm ngủ đen, cô cố tình không mặc áo ngực đã chạy xuống, khi hai người đàn ông nhìn thấy, máu bắt đầu dồn dập, hạ bộ hai người bất đầu bán cương, cô chạy lại ôm tay hai người làm nũng bắt hai người đi xem tv với mình.

Khi hai người được Mạc Nhi ôm tay thì ép cặρ √υ" của cô muốn nhảy ra ngoài, hai người nhìn không chớp mắt, có thể thấy lấp ló nhũ hoa có màu hồng phấn, làm hai người miệng lưỡi khô khan, hô hấp khó khăn.

Cặρ √υ" cô quá to vừa mềm vừa trắng hồng, hai người còn nghe được mùi thơm ngào ngạt trên người cô, bây giờ côn ŧᏂịŧ của cả hai đã cương trướng đến phát đau, cô kéo hai người xuống sofa thì hai người hoàng hồn, xong bắt chéo chân.

"Sao cháu ăn mặt như vậy, không thấy có người ngoài sao?" Phong Dạ tức giận kinh khủng cô bé ngốc của mình, bị người khác nhìn rồi.

"Chuẩn bị ngủ cháu mặt vậy cho dễ chịu, dù sao cũng chỉ có cậu và chú, là người thân của cháu mà." Mạc Nhi ủy khuất mắt ngần ngận nước.

Kiến Thành thấy cơ hội liền ôm Mạc Nhi...