Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dụ Hoặc

» Tác Giả: Không Thành Kế
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 7.5 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 2 Bình chọn
Biên tập: Phiêu Linh
Sửa lỗi: Dan, Vy Vy

“Một vạn, một đêm, thế nào?”

Cậu ngơ ngác đứng đó, nhìn người đàn ông đang nói kia. Anh ta điên rồi sao? Một đêm một vạn? Chính là đến gái trinh siêu xinh đẹp cũng không có giá này, huống chi một cậu trai diện mạo bình thường lại không hề có ưu điểm gì?!

“Đùa… Đùa sao!”

“Tôi đương nhiên không nói đùa.” Anh ta vừa nói vừa lấy một quyển chi phiếu, viết nhoay nhoáy vài chữ, rồi xé ra, mỉm cười giơ lên, “Nhìn coi, chi phiếu viết rồi, bằng lòng hay không chỉ chờ một lời của cậu.”

Cậu mấp máy môi. Một vạn… Cậu vất vả chạy đôn chạy đáo một tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, người này tuỳ tiện yêu cầu như vậy, này quả thật là nghiệp chướng!

Cậu thật không có cách chống cự hấp dẫn này, chính là chỉ một đêm mà thôi, cậu cũng không phải con gái, sơ cái gì!? Coi như là bị chó cắn một miếng đi, hơn nữa thử hỏi trên thế giới này có nơi nào mà bị chó cắn lại có thể lấy tiền như này?! Chỉ sợ lại có đầy người vì tiền, đem chân đưa đến miệng chó để nó cạp ấy chứ!

“Xong.” Cậu cố không để cho đối phương nhìn ra khao khát với tiền của mình, cho đến khi người kia đem chi phiếu đưa cho mình, cậu mới túm chặt lấy chi phiếu trước mắt, không dám buông ra một giây.

Người đàn ông kia không lịch sự mà lộ ra vẻ khinh thường, có điều rất nhanh liền biến mất, anh ta nói:“Tôi sẽ liên lạc, cậu đi ra ngoài đi.”

Cậu không trả lời, không nói lời nào bước ra ngoài. Sau khi đóng cửa lại, cậu run rẩy lấy ra tấm chi phiếu nhăn nhúm do bị mồ hôi tay thấm ướt, cẩn thận kiểm tra lần nữa, xác nhận con số trên đó, lúc này mới yên tâm thở ra một hơi, rồi sải bước rời khỏi phòng tổng giám đốc.

Nên đòi hai vạn mới đúng, cậu có chút tiếc rẻ.
Chương 1
Thời tiết tháng chín vẫn đang rất nóng, tầng cao nhất này không lắp điều hoà, khiến người ngồi bên trong nóng đến toát mồ hôi, nóng đến phát cáu.

“Cái lão nhà quê kia, ăn xong thu dọn nhanh lên, tôi phải bế con bé mãi đây này!” Người phụ nữ ngồi vắt chéo chân xỉa răng đối diện bàn ăn vừa quay đầu quát người đàn ông, đứa bé trong lòng bà ta quơ tay cố túm lấy quyển sách, bà giơ tay bốp bốp mấy cái, nó liền khóc mãi không thôi. “Gọi ông đó, gọi ông đó!”

Người đàn ông nọ vọt ngay lại, bế vội đứa bé khóc lóc ầm ĩ vỗ về một lúc, mới quay đầu mắng người phụ nữ: “Cô có bị gì không, điên à, đầu có cô có vấn đề à!?” Nói xong ôm đứa bé vào trong phòng.

“Tôi thấy anh nuông chiều như vậy, muốn làm hư nó sao!” Bà ta đứng lên, khó chịu

nhìn lung tung khắp nhà, thuận miệng quát: “Gia Nhạc, đi ra dọn bàn cái coi!”

Gia Nhạc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn. Cậu đang xem xét thông tin việc làm, mẹ lại kêu cậu làm cái này cái kia, khỏi phải nói, dọn dẹp xong chắc chắn là phải cho em gái đi ngủ, bốn giờ rưỡi lại nấu cơm canh. Thực không thể hiểu hai người này,

sống như thế này mà cũng chịu được.

Đầu óc cậu đờ ra trong một lúc, chính là mải suy nghĩ vơ vẩn, bát đĩa trong tay nhất thời không cầm chắc! Xoảng một tiếng, toàn bộ rơi cả vào bồn rửa. May mắn là không có bị vỡ.

Nhưng

âm thanh

kinh thiên động địa này đã truyền đến chỗ bà mẹ. Bà tức giận mắng: “Con sao lại không thể cẩn thận một chút!?”

“Lần sau con sẽ chú ý xếp cẩn thận từng thứ một.” Gia Nhạc sợ mẹ đã nói là miệng không ngừng không nghỉ, bất kể làm cái gì cũng đều nhận sai trước tiên.

“Thật sự là chẳng làm người ta bớt lo chút nào cả!” Người phụ nữ vừa đi vừa mắng lại, giọng bà khiến Gia Nhạc cảm thấy nhất định là cả tầng này cũng có thể nghe được.

Gia Nhạc thở dài.

Cậu vốn đã quen nên không để ý đến tiếng cãi vã của hai người bên ngoài phòng bếp, mà bắt đầu tưởng tượng đến những chuyện sắp tới. Một vạn đồng, cậu sắp sửa có đựơc khoản tiền, đối với cậu mà nói là rất quan trọng. Tuy rằng số tiền này không vẻ vang gì, cậu vì nó mà giống như gái *** để cho người đàn ông khác chà đạp mình, nhưng mà cũng không sao, chỉ cần có thể thoát khỏi

hoàn cảnh

hiện giờ, muốn cậu làm cái gì cũng được, bị người ta leo lên mình thì

đã sao, bán rẻ cơ thể mình thì đã sao?! Chỉ cần có tiền, cậu chuyện gì cũng nguyện ý làm! Cậu đã tìm được thành phố

để

sắp tới mình đến sống rồi, hiện tại, chỉ còn chờ nắm số tiền kia vào tay thôi!

Nghĩ đến đây cậu nhịn không được,

nở một nụ cười, đồng thời đem chút tự trọng vứt ra khỏi đầu.

***

🎲 Có Thể Bạn Thích?