Chương 34

Ở một bàn trong một quán cà phê người đến người đi, một đôi nam nữ chẳng phải người yêu ngọt ngào bình thường, cũng không giống bạn tốt cùng ngồi một chỗ. Hai người vừa trừng vừa liếc qua lại nhìn nhau, trường hợp quái dị như thế làm cho phục vụ ở đây sinh ra cảm giác nghi hoặc, cậu ta vừa định mang cà phê họ gọi đi ra, lại đột nhiên nghe thấy người con trai kia vỗ mạnh bàn, hô lớn: “Cô có lầm hay không?! Cái cô gái này!”

Trường hợp thình lình xảy ra làm cho phục vụ thiếu chút nữa sợ tới mức tay cầm tách cà phê run run văng ra, vội vàng tự ổn định lại thân hình, rồi mới vững vàng mặt không đổi sắc nói: “Tiên Sinh, cà phê Lam Sơn của ngài.” An toàn đặt cà phê ở trước mặt người con trai, rồi mới mỉm cười đặt cà phê trước mặt cô gái có nụ cười quyến rũ kia.

A mỹ nữ này thật sự quá đẹp. Sao lại cùng gã này ngồi cùng một chỗ chứ? Phục vụ liếc mắt nhìn hai người một cái, thầm nghĩ như vậy rồi mới xoay người trở lại quầy.

“Này, anh nói nhỏ thôi được không? Mọi người đều nhìn chúng ta kìa!” Hà Văn bày ra một tư thế thanh nhã, dùng mắt ý bảo Hứa Tử Minh nhìn xung quanh. Hứa Tử Minh hướng bốn phía xung quanh nhìn một chút, thấy mọi người trong quán cà phê nhìn trộm phía hai người bọn họ, cậu đành phải ổn định lại cảm xúc, trở lại bộ dáng nhân sĩ nghiến răng nghiến lợi nói với cô gái ngồi đối diện mình: “Mỹ nữ, cô có nhầm không? Lại bảo tôi đi giúp gia khỏa Tần Phát Huy kia?! Chẳng lẽ cô không biết Thái Hiên Sinh không muốn nhìn thấy cậu ta sao?”

Nghe vậy Hà Văn lộ ra bộ dáng thần bí khó lường mỉm cười, lay động ngón tay thon dài trắng nõn nói: “Tôi không bảo anh giúp Tần Phát Huy, tôi chỉ bảo anh giúp tôi thu phục tiểu tử Vi Khinh Hải kia, làm cho Thái Hiên Sinh cùng Tần Phát Huy có cơ hội ở chung thôi.”

Hứa Tử Minh hừ lạnh một tiếng, lập tức phản bác: “Tôi không đồng ý! Dù là động tới tên hỗn đản nào tôi cũng không đồng ý!”

Hà Văn mời Hứa Tử Minh vào quán cà phê này, hai người nói chuyện đã lâu mà hắn vẫn chưa đồng ý, cô đành phải ra tuyệt chiêu! Lấy từ túi xách ra một quyển sổ tay, tùy ý lật vài tờ, gian xảo chậm rãi đọc ra tên một cô gái.

Quả nhiên không ngoài dự tính, vẻ mặt Hứa Tử Minh lập tức biến sắc, trừng lớn mắt dường như không tin cái tên kia lại từ trong miệng Hà Văn nói ra. “Làm sao cô biết?” Nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng thầm nghĩ không biết cô gái này còn biết bí mật gì của mình? Thật sự là làm cho người ta thấy sợ……

“Ai nha tôi chỉ không cẩn thận biết được thôi ” Hà Văn ra vẻ vô tội, cười tủm tỉm đáp. Nhìn ánh mắt Hứa Tử Minh tràn ngập cảnh giác, trong lòng liền cười trộm. Rồi cô mới tiếp tục nói tên một cô gái có quan hệ với Hứa Tử Minh, “Tôi biết Hứa thiếu gia của chúng ta chính là thích lưu luyến yên hoa, rồi mới vô tình biết được hai cô gái này có quan hệ rất mật thiết với anh nha hơn nữa tôi còn biết hai cô gái này yêu anh thật lòng, anh xem nếu tôi không cẩn thận không giữ được lời nói, đến lúc đó Hứa thiếu gia khó giữ được cái mệnh này!” Nói xong, cô cười ha ha thành

tiếng.

“Cô!” Hứa Tử Minh nghe xong, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh. Đều do chính mình quá đào hoa, gặp phải hai vị đại phiền toái. Một là con gái của lão đại của lão đại giới hắc đạo, một là con gái của một nhà chính khách, say đắm sắc đẹp của hai cô gái lại không nghĩ tới rơi vào mối quan hệ một chân dẫm hai thuyền. Bởi vậy, khi cùng hai cô gái tìm vui thú đều phải chọn thời gian, tránh các cô bắt gặp lại phá chuyện tốt của mình.

Hiện tại bị Hà Văn điều tra ra, nếu cô gái này thật sự không giữ miệng như cô nói, như vậy cậu tuyệt đối không qua được! Đáy lòng nguyền rủa cô gái ngoan độc trước mắt, bề ngoài bày ra bộ dáng không sao cả, nhưng có thể nhận thấy được Hứa Tử Minh nghiến răng nghiến lợi nói chuyện: “Nếu tôi giúp cô, cô đồng ý không để lộ tin tức này ra sao?”

“Đương nhiên. Chỉ cần anh đáp ứng giúp tôi chuyện này, tôi nhất định đem chuyện chúng ta nói ở quán cà phê hôm nay quên không còn một mảnh, không phải sao?” Lộ nụ cười gian kế thực hiện được, Hà Văn cảm giác được đối với người đàn ông này phải ra chiêu mạnh mới hiểu phải cúi đầu. “Lại nói, chẳng lẽ anh muốn Thái Hiên Sinh sinh đứa nhỏ ra, đứa nhỏ lại không biết cha mình là ai sao? Như vậy thật đáng thương ” Quả nhiên là thiên tài biểu diễn, cô vừa nói bên khóe mắt vừa chảy ra một giọt nước mắt.

Mẹ nó! Thái Hiên Sinh chính là không muốn đứa nhỏ nhận Tần Phát Huy là cha không phải sao? Hứa Tử Minh trong lòng nghĩ như thế, nhưng là không nói ra miệng. Nhìn ra được Hà Văn thật tình, cậu đành phải bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Vậy cô muốn tôi làm như thế nào?”

Rồi hai người tại quán cà phê vụиɠ ŧяộʍ bàn bạc làm sao giải quyết chuyện của Thái Hiên Sinh cùng Tần Phát Huy.

“Chị xác nhận muốn tôi như thế này đi gặp Hiên Sinh?” Bên trên là một đầu tóc vàng, mang một cặp kính không độ, dưới mũi còn dán râu giả, Tần Phát Huy nhíu mày nhìn bộ dáng quái dị của mình trong gương, khóe miệng run rẩy.

Dưới bàn tay tỉ mỉ của Hà Văn, hoàn toàn đem bộ dạng trước đó của Tần Phát Huy thay đổi. Cô dường như rất vừa lòng tác phẩm của mình, cười tủm tím hướng nam tử kia cười nói: “Đúng vậy, cậu nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi mà làm.”

Bởi vì cô nghĩ nếu cô trực tiếp đem Tần Phát Huy đến nơi Thái Hiên Sinh ở, nhất định sẽ bị đuổi đi. Cho nên cô mới có ý tưởng cải trang này, đành phải miễn cưỡng ủy khuất Tần Phát Huy, tuy rằng nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này trong lòng cô cũng rất muốn cười.

Tần Phát Huy trước đó đáp ứng nghe theo Hà Văn, cho dù bây giờ biến thành cái dạng này, trong lòng có oán hận cũng không dễ nói ra miệng, da đầu căng cứng ngồi trên xe của Hà Văn, đi vào tòa biệt thự Thái Hiên Sinh ở.

Đứng ngoài cửa, Hà Văn lặp đi lặp lại: “Hết thảy nghe theo tôi, cậu chỉ cần gật đầu là được, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Tần Phát Huy không chần chừ nói.

Như trước người mở cửa là Vi Khinh Hải, thoạt nhìn tâm tình cậu ta hôm nay không tệ, Hà Văn cũng không dây dưa gì với cậu, chỉ bảo cậu gọi Thái Hiên Sinh ra. Hai người đứng chờ trong phòng khách, Tần Phát Huy nhìn không gian bên trong tòa nhà, phía trên sảnh lớn có đèn thủy tinh huyền ảo, xung quanh có mấy cái ghế tựa cùng sô pha, bên cạnh là một cái bàn ăn, bài trí vô cùng đơn giản ngay cả ti vi cũng không có. Không có lẽ Thái Hiên Sinh thực sự ở đây ẩn cư?

Đợi khoảng năm phút, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, người tới quả nhiên là Hứa Tử Minh. Cậu liếc mắt nhìn Hà Văn cùng người bên cạnh, đột nhiên phốc cười ra tiếng.

“Cười cái gì mà cười, câm miệng cho tôi!” Hà Văn dùng sức đánh lên vai cậu, nổi giận nói.

Hứa Tử Minh lấy tay che lại ý cười, đành phải chạy tới một bên điên cuồng cười trộm.

Thái Hiên Sinh xuống lầu, thấy hôm nay khách thật là nhiều, lập tức gọi Vi Khinh Hải chuẩn bị trà nước tiếp khách. Anh ôm bụng ngẩng đầu nhìn người lạ bên cạnh Hà Văn, nói: “Hà Văn, người bên cạnh em kia là?”

“Nga, Hiên Sinh đây là một người bạn của em, cậu ta cùng đường không có tiền tìm chỗ ở, em tính bảo cậu ấy đến ở chỗ anh một thời gian, không biết có được không?” Hà Văn vừa giải thích vừa đem Tần Phát Huy đẩy ra trước mặt Thái Hiên Sinh.

Tần Phát Huy nhìn Thái Hiên Sinh qua cặp kính mắt, lại sợ anh nhận ra mình, nghe anh hỏi như vậy lập tức buông hòn đá lớn trong lòng. Từ khi cậu cùng Hà Văn có giao dịch, Hà Văn đã nói cho cậu người đàn ông trước mặt đã lại mang thai, mà cha đứa nhỏ cũng chính là cậu. Lúc ấy trong lòng Tần Phát Huy vừa mừng vừa lo, mừng vì chuyện này có thể là cơ hội cùng với Thái Hiên Sinh, lo vì Thái Hiên Sinh nói không chừng không muốn chấp nhận mình.

Nhớ tới trước đó mình mê luyến anh họ mà làm tổn thương Thái Hiên Sinh, trong lòng cậu hối không kịp. Cho tới tận bây giờ cậu mới sâu sắc hiểu được lúc ấy Thái Hiên Sinh đối tốt với mình cùng anh họ đối tốt với mình là khác nhau, chỉ có thể đổ tại lúc đó cậu quá cực đoan, vẫn cho rằng anh họ mới là người quan trọng nhất với mình. Con người ta, luôn ở lúc mất đi mới hiểu được phải quý trọng.

“Ah, thì ra là bạn của Hà Văn. Không biết nên xưng hô như thế nào?” Thái Hiên Sinh gật đầu ý bảo đồng ý.

“Ack, tên tôi là……” Bị Thái Hiên Sinh hỏi như thế, Tần Phát Huy nhất thời không biết lấy tên gì cho thân phận này của mình.

Hà Văn vội vàng đi lên trước giải vây: “Anh gọi cậu ấy là Tiểu Bạch là được.”

Phốc! Hứa Tử Minh vừa nghe xong rốt cuộc không nhịn được cười, ha ha cười lớn lên. Bị tiếng cười cuốn hút, Thái Hiên Sinh cũng không nhịn được lần đầu tiên ở trước mặt mọi người lộ ra vẻ tươi cười.

Cái tên quỷ gì?! Tiểu Bạch?! Có lầm hay không? Cô gái này lại lấy cho cậu tên một con cún? Không đúng! Tiểu Bạch cái gì, còn không bằng gọi cậu là Tiểu Hắc, Tiểu Hồng, Tiểu Lục đi!!! Tần Phát Huy nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn Hà Văn một cái, bị nàng lườm lại.

Thái Hiên Sinh nhận thấy dường như sắc mặt người trước mặt có điểm khó coi, có lẽ là đối với việc mọi người cười tên mình mà khó chịu. Anh lập tức che dấu ý cười, vội vàng nói: “Tiểu Bạch tiên sinh, người tới chính là khách, cậu yên tâm ở đây đi.”

Đột nhiên, Hà Văn chạy tới trước mặt Thái Hiên Sinh chỉ Tần Phát Huy nói: “Hiên Sinh, tuy rằng bạn của em sẽ ở lại nơi này của anh, ăn của anh, dùng của anh, anh cũng đừng khách khí, cứ việc bảo cậu ấy giúp đỡ dọn dẹp quét tước vệ sinh nhà gì đó, anh biết chưa?”

Thái Hiên Sinh à một tiếng, ngượng ngùng nói: “Sao có thể làm vậy, nếu là bạn của Hà Văn, anh đương nhiên phải đối thật tốt chứ!”

Hà Văn vội vàng phất tay phủ nhận: “Không có vấn đề gì. Trước đó em đã nói với cậu ấy rồi. Đúng không, Tiểu Bạch?” Dứt lời quăng một ánh mắt hướng Tần Phát Huy.

Tần Phát Huy lập tức gật đầu, ý bảo Hà Văn nói đúng.

“Đúng rồi, Hiên Sinh, có chuyện này không biết phải nói với cậu thế nào.” Hứa Tử Minh đi lên trước, lộ ra biểu tình do dự hướng Thái Hiên Sinh.

“Có chuyện gì? Cậu nói đi, Tử Minh.”

“Là như thế này. Lão già nhà tớ cho tớ một mình một ngôi nhà lớn thực sự quá nhàm chán, tớ muốn mượn Khinh Hải nhà cậu tới ở cùng vài ngày, được không?” Hứa Tử Minh lộ ra bộ dáng a dua, thỉnh thoảng lại nhìn Vi Khinh Hải đang đặt trà lên bàn vài lần.

Vi Khinh Hải vừa nghe ông chú đáng ghét này muốn mang cậu đi nơi khác, đương nhiên không nói hai lời lập tức phủ quyết. “Em không đi cùng ông chú này đâu!”

“Ack……Tử Minh, cậu ấy không đồng ý.” Biết rõ thực ra Hứa Tử Minh có lòng tốt muốn đưa Vi Khinh Hải ra ngoài nhìn ngắm đó đây, Thái Hiên Sinh đương nhiên cảm thấy kế hoạch này tốt, nhưng đương sự không đồng ý anh cũng không có biện pháp.

Hứa Tử Minh dường như đã sớm biết Vi Khinh Hải sẽ cự tuyệt lòng tốt của mình, đột nhiên che miệng Vi Khinh Hải, rồi cứ như vậy tha cậu đi ra phía cửa. Vi Khinh Hải bị người ta đối đãi như thế đương nhiên phản kháng, đáng tiếc một đứa nhỏ hơn mười tuổi sao có thể đấu lại một người đàn ông cường tráng chứ, không phản kháng được bao lâu đã bị Hứa Tử Minh dùng chút sức đem cả người vác lên vai, ôm đi thẳng.

Nhìn tình huống này, Thái Hiên Sinh muốn lên tiếng cự tuyệt đề nghị của Hứa Tử Minh, nhưng hai người đó đã sớm không thấy bóng.

“Yên tâm đi, Tử Minh nhất định đối xử tốt với Khinh Hải nhà anh! Cũng không còn sớm, em cũng chạy lấy người đây. Bye bye hai vị ” Nhìn thấy kế hoạch của mình thành công hoàn mỹ, Hà Văn đương nhiên lập tức công thành lui thân, phất tay bước đi. Lưu lại trong sảnh hai người đàn ông mặt đối mặt không biết nói gì.

Vũ: Khinh Hải nhà Hiên Sinh bị ép gả em nhỏ bé quá, không chống cự lại người đàn ông cường tráng kia được chấm nước mắt

Quân: đạp đạp còn không phải do đầu óc nàng đen tối hả????? Bé cưng chỉ 10 tuổi thôi đấy!

Năm mới vui vẻ a