Chương 1: Chạm vào côn ŧᏂịŧ người đàn ông xa lạ

Người đẹp mềm mại ngốc nghếch x Thương nhân văn nhã bại hoại.

Bạn trai hệ cha x bạn gái ngọt ngào.

Văn án:

Vụ Tùng ngoài đời cực kỳ xinh đẹp, có thể gọi là mỹ nữ hiếm thấy, eo nhỏ, thân hình nuột nà.

Từ nhỏ cô đã muốn trở thành một người mẫu, nhưng bên người lại không có một ai quan tâm cùng che chở cho cô, chỉ có thể tự kiếm tiền chăm sóc bản thân, miễn cưỡng cũng duy trì được việc học và cuộc sống hằng ngày.

Mà ngay khi Vụ Tùng nỗ lực giành được quảng cáo cao cấp thì lại bị kim chủ sau lưng đối thủ của cô cướp đi, tiện thể còn *giậu đổ bìm leo (lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt).

Mãi cho đến khi cô gặp được người đàn ông kia - Phó Vân.

Phó Vân là người có tiếng trong kinh doanh, trong giới quyền quý Dung Thành không đứng nhất thì cũng đứng thứ hai. Anh xưa nay hành sự kín đáo và bí ẩn, luôn giữ mình trong sạch, bên cạnh chưa bao giờ có bất kỳ người phụ nữ nào.

Vậy mà trong một yến hội, không ít nhân vật nổi tiếng phát hiện Phó Vân, người chưa bao giờ chạm qua phụ nữ lại đang ôm một mỹ nhân nũng nịu trong lòng ngực, hốc mắt người đẹp còn đang ửng đỏ.

Tất cả mọi người đang chờ đợi Vụ Tùng bị vứt bỏ để cười nhạo cô, thì người đàn ông kia lại thong thả công khai: “Đây là bà xã của tôi.”

---------------------

Phó Vân trầm giọng hỏi:

“Đau khóc? Xem ra anh thao vẫn không đủ tàn nhẫn.”

Lúc mới quen, tiểu mỹ nhân mềm mại chỉ có thể bị chú nhỏ bắt nạt, cô vừa khóc vừa la:

“Chú nhỏ… nhẹ chút…”

Sau này, cô cưỡi trên người anh, đôi mắt đào hoa nhìn người dưới thân mình cười nhạo.

“Muốn sao? Muốn thì cầu xin đi.”

Người đàn ông ngoan ngoãn cúi đầu, “Vụ Vụ, xin em, để anh được thao em.”

Phó Vân không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại tình nguyện cúi đầu xưng thân trước mặt Vụ Vụ.

Mà Vụ Tùng lại càng không biết, thì ra mọi chuyện đều có dấu vết để lại.

-------------

* Nam nữ chính sạch, kém nhau bảy tuổi.

* Giai đoạn đầu nam chính nắm chủ đạo, nữ chính ngoan ngoãn nghe lời. Giai đoạn sau nữ chính sẽ ở trên giường đảo khách làm chủ.

* Nam chính chỉ cứng với mỗi nữ chính.

* 1x1, sẽ có nam hai nam ba xuất hiện, kết cục HE.

* SM/ cao H/ phun nướ© ŧıểυ/ hậu huyệt/

--------------------------------------------------------------------------

Chương 1: Chạm vào côn ŧᏂịŧ của đàn ông xa lạ

Dung Thành, một đêm đầy sao.

Lát sau bầu trời như được phủ một lớp màn xám mỏng, lác đác vài giọt mưa rơi xuống.

Tầng thứ ba quán bar Whale Blue.

Một cô gái với thân hình mảnh khảnh thướt tha đang chạy loạng choạng tới, miệng thở hổn hển, cố gắng trốn vào góc nào đó không bị phát hiện.

Cô tên là Vụ Tùng, hôm nay vốn dĩ hẹn ở đây để trao đổi về việc hợp tác quảng cáo.

Bởi vì cô không có phòng làm việc, cũng không ký hợp đồng với công ty cùng người đại diện, nên mọi chuyện đều tự mình làm.

Cho nên để thuận lợi giành được quảng cáo này, Vụ Tùng đã tranh thủ đến đây sớm nửa tiếng.

Nhưng nửa đường cô đột nhiên thấy thân thể không khỏe, đầu óc choáng váng.

Bỗng nhiên Vụ Tùng nhận ra có gì đó không ổn, cô đã bị người ta bỏ thuốc.

Thế là cô lấy cớ đi vào toilet dùng nước rửa mặt cho tỉnh táo một chút.

Vụ Tùng đang cố gắng giữ bình tĩnh thì nghe được một giọng nữ quen thuộc từ bồn rửa tay truyền đến:

“Không thành vấn đề chứ? Đêm nay hãy mang con tiện nhân Vụ Tùng kia ném lên giường, nhớ quay video lại cho tốt, lần này tôi muốn cô ta phải thân bại danh liệt!!!”

Lúc ấy, tim Vụ Tùng liền run lên, thì ra là đợi cô ở chỗ này, khó khách đối thủ lâu năm của cô là Quý Thiên Thiên sẽ vứt bỏ cơ hội này.

Điều này cũng giải thích vì sao Quý Thiên Thiên lại xuất hiện ở đây.

Xét cho cùng, Vụ Tùng vẫn cảm thấy mạng sống quan trọng hơn, nếu cô không chạy thì sau này càng không có chỗ đứng trong giới người mẫu.

Cô không có thế lực sau lưng, lại không có kim chủ ba ba, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Khi Vụ Tùng từ lầu 5 đi xuống, cô cảm thấy ý thức bản thân dần mơ hồ, đồng thời một cảm giác nóng ran đang lan khắp tứ chi.

Dần dần cô không nhịn được mà liếʍ đôi môi đỏ mọng, khẽ thở dốc, muốn lập tức tìm thứ gì đó lạnh lạnh để dán người vào.

Tựa như một nàng tiên cá mắc cạn trên bãi cát cạn, đang rất cần hấp thụ dưỡng khí.

Đột nhiên.

Một giọng nói cực kỳ hung ác từ xa truyền đến, “Mẹ nó, tiểu nha đầu kia đâu? Mấy anh em đã nhịn không được muốn nếm thử mùi vị của cô ta rồi.”

Vụ Tùng nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, từng giọt mồ hôi theo trán chảy xuống dưới.

Vụ Tùng trong nháy mắt hạ quyết tâm, nắm chặt tay lại, đẩy ra cảnh cửa phòng bao đang khép hờ, trốn ở đây so với bị mấy tên đàn ông kia bắt được còn tốt hơn.

Cô mạnh dạn đoán rằng trong phòng bao này chắc không có người, nếu có người thì sao lại để cửa mở, đèn cũng không thèm bật.

“Cạch ---”

Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, tầm mắt mờ mịt, tim Vụ Tùng đập mạnh, cô âm thầm cầu nguyện không có người.

Sau khi bị chuốc thuốc, cả người cô lúc này khô nóng, tác dụng của thuốc càng lúc càng mãnh liệt.

Vụ Tùng nóng đến mức không thể không cởϊ áσ khác ngoài, chỉ để lại chiếc váy bó sát hai dây màu xanh đậm, ôm sát lấy đường cong yêu kiều của cô.

Trong lúc bàng hoàng, cô nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua cửa, Vụ Tùng khẩn trường khóa trái cửa phòng.

Trái tim căng thẳng lúc này mới hơi thả lỏng, cô sờ soạng đi vào bên trong phòng, ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại, một tay dựa ra phía sau, bỗng nhiên cả người cô cứng đờ.

Vụ Tùng tựa hồ đã chạm vào thứ đồ gì đó hơi cứng, kích thướng có hơi đáng sợ.

Cô thoáng chốc hiểu ra, hình như mình đã chạm vào côn ŧᏂịŧ của người đàn ông xa lạ, hơn nữa kích cỡ của nó làm cho người ta sợ hãi.

Giây tiếp theo.

Vụ Tùng giật mình lùi về, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ửng đỏ, nhẹ giọng thì thào:

“Có... có người?”

Nhưng chỉ một lúc sau, nội tâm không kìm nén được muốn chỉ dẫn cô tiếp tục đi tới.

Một khao khát du͙© vọиɠ đang dâng trào.

Ngay thời điểm cô do dự ---

“Cạch” đèn ngủ bên giường bỗng nhiên được bật lên, một giọng nói trầm khàn truyền đến:

“Tiểu tao hóa, muốn bị tôi thao đến vậy à?”