Chương 1: Cô Nàng Chức Nương Xuyên Qua

"Giáo chủ! Nô gia thật sự rất nhớ người!"

"Ở đây thật kỳ lạ, ai ai cũng mặc còn táo bạo hơn nô gia nhưng mà giáo chủ, sao người cũng...?"

Lê Tuế nắm lấy tay cô gái mặc áo đỏ trước mặt, giọng nói thoáng run rẩy nhìn cô: "Chức Nương?"

Chết tiệt! Sao cô ấy lại xuất hiện ở thế kỷ 21 này!

Chức Nương có dung mạo xinh đẹp như một cuốn sách giáo khoa mô tả về sự quyến rũ, từng cử chỉ đều toát lên vẻ mê hoặc lòng người.

Lúc này cô gái mặc áo mỏng đỏ, eo thon mảnh khảnh, khi nhận ra người trước mặt là giáo chủ liền mềm mại tựa vào lòng Lê Tuế: "Giáo chủ, đúng là người, ta yên tâm rồi. Khi mở mắt ra đã thấy mình ở nơi lạ lẫm này, xung quanh là đám người xa lạ, ta đã sợ đến chết đi được."

Xung quanh là một đám người nhìn cô và giáo chủ tròn mắt kinh ngạc. Chức Nương lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu trở nên hung dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tin không ta móc mắt các ngươi ra!"

Giọng điệu hung hăng của cô không giống như đang đùa cợt. Nói xong, cô liếc nhìn Lê Tuế một cách vô thức, thấy cô ấy vẫn chưa hoàn hồn liền giả vờ vô tội dựa lại vào vai Lê Tuế, giọng nói cũng trở nên dịu dàng như nước: "Giáo chủ, người gầy đi rồi..."

Bàn tay táo bạo của cô nhanh chóng trượt xuống trước ngực Lê Tuế: "Chỗ này cũng gầy đi—"

"Chát!"

Lần này Lê Tuế nắm chặt cả hai tay của Chức Nương lại. Cô nghiêm túc hỏi: "Chức Nương, ngươi đến đây bằng cách nào?"

Chức Nương chớp chớp mắt: "Nô gia cứ thế mà đến thôi, nô gia còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại giáo chủ nữa. Nghe nói người đã gặp chuyện không may khi thực hiện kế hoạch, nô gia suýt nữa thì đi theo người rồi..."

Nói đến đây, nước mắt của Chức Nương dâng tràn nơi khóe mi, trông vô cùng đáng thương nhưng không kém phần quyến rũ.

Những người xung quanh đồng loạt hít hà một hơi, quên mất giọng điệu hung dữ vừa rồi của Chức Nương khi cô dọa sẽ móc mắt họ. Một mỹ nhân cổ điển như thế này, chỉ đứng ở đây thôi cũng làm sáng bừng cả không gian lên vài phần!

Lê Tuế nhìn thấy biểu cảm của những người xung quanh, nét mặt càng thêm phức tạp. Thật là tội lỗi!

Cô từng nghĩ rằng mình xuyên không về thời cổ đại làm giáo chủ ma giáo vài năm, ngày đêm miệt mài dẫn dắt đám thuộc hạ hô đánh hô gϊếŧ, giúp họ thoát nghèo hướng đến cuộc sống sung túc, rửa tay gác kiếm làm nội trợ đã là một bi kịch của đời người.

Đêm qua vừa xuyên trở lại hiện đại, cô còn chưa kịp khóc vì vui mừng thì sáng nay, vừa ra ngoài mua bữa sáng đã thấy Chức Nương đứng ngay trước mặt.

Lê Tuế mới có hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Vậy mà tương lai của cô trong khoảnh khắc này đã bị vẽ sẵn.