Chương 3: Thì Ra Giáo Chủ Vốn Dĩ Đã Đến Từ Ngàn Năm Sau?

Chức Nương nhìn khắp nơi, mọi thứ trong căn nhà này đối với cô đều là những thứ vượt ngoài lẽ thường. Cô ngay lập tức biến thành "mười vạn câu hỏi vì sao".

Lê Tuế lau mặt một cái, không thể giải thích cho cô về sự phát triển của công nghệ sau hàng ngàn năm, chỉ có thể tập trung vào những thông tin chính: "Nơi này cách thời đại của ngươi khoảng một nghìn năm."

Khi Lê Tuế xuyên không, triều đại đó đang trong thời kỳ loạn lạc, cũng chưa từng nghe nói đến những cái tên quen thuộc nào.

Dựa vào những tính toán theo phong tục, có lẽ khoảng cách cũng phải tầm ngàn năm…

Chức Nương sững sờ. Ngàn năm... sau ư?

Nhưng vì Chức Nương vốn là người của ma giáo, tâm lý vững vàng hơn người thường nên cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía Lê Tuế—người duy nhất có thể giải đáp thắc mắc: "Giáo chủ, người đến đây bằng cách nào? Còn nô gia thì sao?"

Lê Tuế cũng rất mệt mỏi: "Ta cũng không biết! Với lại, đến đây rồi thì đừng gọi ta là giáo chủ nữa, danh xưng đó không hay ho gì đâu."

Gọi như vậy dễ bị lôi đi học lớp tư tưởng lắm.

Nếu mà để lộ ra cô từng là giáo chủ ma giáo, thì làm sao cô có thể sống yên ổn trong khu chung cư này được?

Chức Nương nhìn Lê Tuế, bỗng nhiên nở nụ cười mềm mại quyến rũ: "Thì ra giáo chủ vốn dĩ đã đến từ ngàn năm sau?"

Lê Tuế biết Chức Nương thông minh nhưng không ngờ chỉ qua hai câu nói, cô đã suy luận ra được điều này. Lê Tuế khựng lại một chút nhưng cũng không phủ nhận: "Phải."

"Chả trách."

Chức Nương như thể đã giải đáp được một thắc mắc từ lâu: "Chả trách ta luôn cảm thấy giáo chủ hoàn toàn khác biệt với chúng ta, hóa ra là vậy."

Nét mặt của Lê Tuế trở nên phức tạp: "Chức Nương, tình hình khi đó rất phức tạp, ta cũng không thể giải thích rõ ràng được việc ta đã đến thời đại của các ngươi như thế nào."

Chức Nương gật đầu: "Ta biết giáo chủ không thể giải thích được những điều kỳ diệu này, cũng như ta không thể giải thích làm sao mình lại đến được đây. Nhưng ta không quen thuộc nơi này, từ nay về sau, chỉ có thể trông cậy vào giáo chủ tiếp tục chăm sóc ta thôi..."

Chưa nói dứt câu, cửa bỗng nhiên bị mở ra. Một người phụ nữ trung niên mặc váy hiện đại, tóc uốn xoăn thời thượng, tay xách giỏ đi chợ đẩy cửa bước vào. Bà vừa lúc nhìn thấy Chức Nương đang dựa vào lòng Lê Tuế.

Lê Tuế: "...”

Mẹ của Lê Tuế tên là Lê Bình, ngay lập tức trở nên lo lắng.

"Trước đây mẹ cũng thử đoán tại sao con đã 23 tuổi mà vẫn chưa có người yêu. Mẹ chỉ nghĩ rằng con đang bắt chước theo xu hướng chủ nghĩa không kết hôn, ai ngờ con lại thời thượng đến như vậy."

Lê Tuế vội vàng ấn Chức Nương ngồi xuống, giơ tay ra đầy bất lực: "Không phải đâu, mẹ, mẹ để con giải thích..."

Lê Bình xách giỏ bước vào, thở dài nặng nề: "Thôi cũng may, từ khi cậu hàng xóm tầng trên chọn kết hôn với nồi cơm điện, mấy chuyện trong khu này vẫn chưa đến lượt con trở thành chủ đề để bàn tán."

"....."