Chương 5

Nàng nói rồi kéo váy bước vào trong.

Cảnh Thương ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mềm mại duyên dáng đi tới.

Nàng mặc một thân váy màu hồng cánh sen, tóc đen như tơ tằm phủ tả, bên tóc mai một đóa phù dung nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân.

Lông mày cong nhỏ, mắt tròn vểnh lên, môi mũi tinh tế, cằm nhọn xinh đẹp.

Thiếu nữ giống như nụ hoa phù dung sáng sớm sắp nở, chợt nở rộ trong gian phòng đầy ánh nến mờ nhạt này, thoáng chốc phảng phất mùi thơm cả phòng. Đôi mắt nàng như sao, khóe môi hơi cong, giống như một con mèo lười biếng yếu ớt.

Ngu Phi đột nhiên nhìn thấy vẻ xa lạ và kinh diễm lướt qua trên mặt Cảnh Thương.

Quả nhiên như trong văn viết, hắn mất trí nhớ!

Chính là cẩu huyết như vậy.

Khi nguyên chủ bảo người ta hành hung hắn, vô tình làm hắn dập đầu, nên bị mất một đoạn trí nhớ trong thời gian ngắn.

Hắn đã quên nàng, cũng đã quên khúc mắc với nguyên chủ.

Bây giờ hắn là một tờ giấy trắng, nàng muốn bôi thế nào thì bôi thế đó.

Ngu Phi ngượng ngùng liếc hắn một cái, tựa hồ bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, cắn môi nói: “Huynh thế nào rồi?” Nàng chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống nói tiếp: “Cũng không biết huynh chọc tới kẻ thù gì, họ lại đánh huynh thành như vậy... Lúc muội nhặt được huynh dưới vách núi, suýt bị dọa khóc.”

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, khiến cho trong mắt mờ mịt ra một chút hơi nước.

“Thật vậy không?” Cảnh Thương thì thào, sâu xa bên trong, hắn luôn cảm thấy thiếu nữ trước mắt này không giống ân nhân cứu mạng của hắn: “Là ngươi... Cứu ta?”

Ngu Phi nháy mắt mấy cái, nước mắt muốn rơi, nàng gật đầu thật mạnh, giọng nói ngọt ngào như mật: “Là muội.”

“Xin lỗi, ta không nhớ rõ gì cả.” Cảnh Thương vỗ trán.

“Không có việc gì.” Ngu Phi nắm ống tay áo hắn an ủi: “Muội sẽ mời lang trung tốt nhất cho huynh, huynh nhất định sẽ khỏe lại, trí nhớ cũng sẽ khôi phục.”

Cảnh Thương khẽ gật đầu.

Ngu Phi theo ống tay áo hắn trượt xuống, đầu ngón tay chạm vào cổ tay ấm áp của hắn, rồi rụt về thật nhanh, nhìn hắn rũ mắt xuống, nàng nói: “Sau này nếu huynh không nhớ được cũng không sao... Nhà muội có tiền, muội sẽ nuôi huynh.”

Nàng giống như một thiếu nữ cố gắng biểu hiện mình trước mặt tình lang, vỗ ngực nói: “Cha muội là phú thương nổi danh Thục quận, chỉ có một mình muội là đích nữ, không có nhi tử, sau này gia sản đều là của muội.”

Cảnh Thương thấy động tác của nàng, thận trọng liếc mắt sang một bên.