Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dư Tôi Rung Động

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 16: Nhịp tim

Nhịp tim của Diệp Kì Trăn bỗng đập nhanh, khi Ôn Dư nói câu đó, khuôn mặt dán lại gần Diệp Kì Trăn thêm một chút, mang theo nụ cười tùy hứng xinh đẹp, khi nhích tới gần, Diệp Kì Trăn còn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Ôn Dư.

Ôn Dư không lập tức giãn khoảng cách, mà nhìn Diệp Kì Trăn thêm mấy cái, từ đôi môi tới đôi mắt, tỉ mỉ quan sát. Cô ấy thật sự rất hiếu kì, tại sao Diệp Kì Trăn luôn thích nhìn bản thân chăm chú như thế?

Để Ôn Dư nhìn như thế, Diệp Kì Trăn cảm thấy hô hấp của bản thân nhanh hơn một chút, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, suy nghĩ càng thêm chắc chắn hơn, người trước mắt là yêu tinh nguyên bản, đối mặt với nữ sinh cũng như thế, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta đỏ mặt.

Lúc này Ôn Dư cười lên đôi mắt tạo thành một chút độ cong, cô ấy tiếp tục trêu đùa Diệp Kì Trăn, lúc này âm thanh càng nhẹ hơn, "Diệp Kì Trăn, da mặt cậu mỏng quá đấy."

Vốn dĩ vẫn còn ổn, khi nghe thấy Ôn Dư khẽ khàng bổ sung câu này, hai má Diệp Kì Trăn thật sự nóng lên, hiện ra mấy phần chật vật một cách rõ ràng, cô nhíu mày nhìn Ôn Dư, há miệng không biết nên nói gì, chỉ đành bất lực cười lên, cười mãi cười mãi, ấn đường càng nhăn chặt hơn, đưa tay ra đè lên bụng.

Thấy sắc mặt Diệp Kì Trăn không được tốt, lúc này Ôn Dư mới ngừng trêu chọc, "Sao thế? Không thoải mái à?"

"Kì kinh nguyệt." Diệp Kì Trăn ngẩng mắt lên nhìn Ôn Dư, thật ra bản thân vẫn luôn khó chịu, chỉ là nhìn Ôn Dư như thể tâm trạng cũng không tốt, nên không nói chuyện này, lặng lẽ chịu đựng.

"Thế còn ngồi trên đất? Mau đứng lên." Ôn Dư lập tức đứng dậy, đưa tay về phía Diệp Kì Trăn, thúc giục, "Mau đứng lên."

Diệp Kì Trăn nhìn tay Ôn Dư rồi ngẩn ra, sau đó đưa tay mình ra, để Ôn Dư kéo lấy tay bản thân. Mượn chút lực, Diệp Kì Trăn nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ là động đậy như thế, cảm giác đau đớn càng thêm rõ ràng, cô hít một hơi lạnh.

"Đau lắm à?" Ôn Dư đỡ cô đứng vững.

"Không sao, vẫn ổn." Diệp Kì Trăn quen trả lời như thế.

"Đau như thế này còn nói không sao?" Ôn Dư nhìn ra.

Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi, dứt khoát mặt dày nói với Ôn Dư: "Thế cậu hỏi lại lần nữa đi."

Ôn Dư làm mặt khó hiểu, sau khi cười lên lại phối hợp với Diệp Kì Trăn: "Có phải đau lắm đúng không?"

"Ừm..." Lúc này thanh âm của Diệp Kì Trăn mềm nhũn tủi thân, sau khi trả lời bản thân cũng xấu hổ, mím môi cười, dường như đây là lần đầu tiên làm nũng, cô chưa từng làm nũng với Đường Đường, không biết tối nay là chuyện gì.

Ôn Dư bị Diệp Kì Trăn như thế chọc cười, có chút ấu trĩ, nhưng đáng yêu.

"Tôi đang đau đây này, cậu còn cười vui vậy à?" Diệp Kì Trăn phát hiện dường như Ôn Dư rất thích nhìn dáng vẻ tệ hại của bản thân, dường như mỗi lần bản thân khóc lóc, Ôn Dư đều cười rất vui vẻ.

Như thế này có tính là dỗ vui cậu ấy không?

Quả thật Ôn Dư nhìn thấy dáng vẻ bị thương tủi thân của Diệp Kì Trăn liền muốn cười, tương phản rất nhiều so với bình thường, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô ấy hoàn toàn không tưởng tượng được bình thường Diệp Kì Trăn sẽ như vậy.

"Có cần uống thuốc giảm đau không?" Ôn Dư nhìn trạng thái của Diệp Kì Trăn không quá ổn.

"Tôi có thuốc ở kí túc xá." Diệp Kì Trăn nói.

"Tôi đưa cậu về."

"Cậu không chạy nữa à?" Diệp Kì Trăn nhìn trạng thái của Ôn Dư, có lẽ là vừa chạy chưa lâu.

"Không chạy nữa, đi thôi."

Diệp Kì Trăn không từ chối, đây đã là lần thứ hai Ôn Dư đưa cô về kí túc xá. Con đường nhựa tới kí túc xá bị ánh đèn ám tối bao trùm, kéo dài chiếc bóng của cả hai.

Đi được mười mấy mét.

"Ôn Dư."

"Ừm." Ôn Dư khẽ đáp, cô ấy thích nghe Diệp Kì Trăn gọi tên mình một cách kì lạ.

"Bình thường cậu thường tới sân vận động chạy bộ vào lúc nào?" Diệp Kì Trăn hỏi.

"Hỏi cái này làm gì?" Ôn Dư biết rõ còn cố hỏi lại.

"Không phải lần trước cậu nói dẫn tôi đi cùng à?"

"Không phải cậu không muốn à?" Ôn Dư nhớ lại lần vẻ mặt miễn cưỡng của Diệp Kì Trăn lần trước, không hề có lấy một chút hứng thú.

"Không muốn nợ môn." Diệp Kì Trăn rưng rưng nhìn Ôn Dư, "Được không?"

Ánh mắt này, Ôn Dư tin nếu Diệp Kì Trăn làm nũng với người khác, sẽ không có bất kì ai từ chối cô, "Tôi không có quy luật gì cả, đều xem vào tâm trạng."

Đáy mắt Diệp Kì Trăn tối lại, tưởng rằng Ôn Dư nói vậy là có ý từ chối, kết quả giây tiếp theo, cô nghe thấy Ôn Dư ở bên cạnh khẽ khàng nói: "Khi nào cậu muốn chạy thì nói với tôi."

"Khi nào cậu đi chạy thì dẫn tôi theo là được." Mặt mày Diệp Kì Trăn nở rộ ý cười.

Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn cười xán lạn như thế, "Không đau nữa à?"

Diệp Kì Trăn cố ý lạnh mặt, "Cậu có nhất định phải nhắc tôi không?"

Khóe môi Ôn Dư cong lên, nhất thời không trả lời, bước chân của bản thân chậm lại một chút, sau khi đi được mấy bước lại khẽ nói một câu: "Đi chậm chút."

Diệp Kì Trăn lặng lẽ quan sát góc nghiêng của Ôn Dư, lại bị kéo chậm lại. Ban nãy cô đã nói dối, cô thay đổi cách nói nói muốn chạy bộ, không phải vì sợ nợ môn, mà là vì thích cảm giác khi ở chung với Ôn Dư. Bản thân cũng không biết rõ là vì sao.

Không bao lâu đã tới kí túc xá.

Ôn Dư: "Tự lên trên được không?"

"Được." Diệp Kì Trăn lăn tăn lần trước không lịch sự, lần này đặc biệt nói với Ôn Dư: "Tới kí túc xá tôi chơi không? Tôi giới thiệu bạn cùng phòng của tôi cho cậu."

"Thôi khỏi." Ôn Dư chỉ nói, "Cậu lên trên đi."

"Ừm." Diệp Kì Trăn nhìn ra Ôn Dư không có hứng thú.

Sau khi đưa Diệp Kì Trăn về, Ôn Dư cũng quay về kí túc xá. Có lẽ trong kí túc xá không có ai, đoán chừng Kỳ Uẩn lại đi tìm đối tượng ám muội của mình, mà hai người bạn cùng phòng khác, một người có bạn trai, một người nhà gần trường, bình thường đều không ở kí túc xá.

Tới cửa phòng, trong phòng đang sáng đèn.

Có lẽ là Kỳ Uẩn đã về.

Ôn Dư không gõ cửa, mà lấy chìa khóa của mình mở cửa, cô ấy không thích làm phiền người khác, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.

Kết quả vừa mở cửa...

Trong phòng không chỉ có Kỳ Uẩn mà còn có một cô gái khác, tóc đen dài gần tới eo, chỉ thấy cô gái kia chặn Kỳ Uẩn ở góc bàn học, một tay chống lên bàn, tay còn lại ôm lấy eo Kỳ Uẩn, đè lấy Kỳ Uẩn hôn không ngừng.

Hai tay Kỳ Uẩn ngoắc lên cổ cô gái kia, đôi môi cũng không nhàn rỗi, ra sức đáp lại.

Tình cảnh lúc này, Ôn Dư nhìn thấy, vô cùng thờ ơ quay đầu sang hướng khác.

Có người vào phòng, Kỳ Uẩn ngay lập tức dừng lại, đỏ ửng mặt, cô gái hôn Kỳ Uẩn cũng đỏ mặt dữ dội, nhỏ tiếng nói một câu: "Mình đi đây."

Khi cô gái kia đi qua người Ôn Dư, cũng không nhìn đối phương.

Khi rời đi còn đóng cửa lại.

Ôn Dư làm như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn Kỳ Uẩn, chỉ không nhanh không chậm rót một ly nước. Tuy bình thường mồm miệng Kỳ Uẩn như tép nhảy, nhưng thật sự để người khác bắt gặp tình huống như thế, vừa lúng túng lại khó xử, cô càng thêm khâm phục Ôn Dư, trong lòng nghĩ không hổ là người từng thấy được thế giới rộng lớn, hoàn toàn dửng dưng như không.

Sau khi sắp xếp xong cảm xúc, Kỳ Uẩn giả vờ bình tĩnh, cười hỏi: "Sao cậu đi lại lại không có âm thanh thế?"

"Sau này đừng ở kí túc xá, chỗ này không chỉ có một mình cậu ở." Ôn Dư không cảm thấy bước chân của bản thân quá nhẹ, rõ ràng là người trong phòng quá chìm đắm, chìm đắm khác hẳn bình thường.

"Đột ngột quá tôi cũng không phản ứng kịp, sẽ không có lần sau."

Ôn Dư nhướng mày, nghĩ tới lời thề thốt nói không yêu đương nữa của Kỳ Uẩn lúc trước, "Không phải nói không yêu nữa à? Thông suốt rồi?" Cô ấy cũng nghĩ Kỳ Uẩn nghĩ thông là chuyện tốt, suy nghĩ trước kia quá khác thường.

Nói tới chuyện này Kỳ Uẩn liền phiền não, "Tôi cũng không muốn như thế, tôi không biết cậu ấy lại thẳng thắn như thế, nhìn thì ngoan ngoãn không hiểu chuyện gì, kết quả còn dữ dội hơn cả tôi, tôi thật sự chưa từng nghĩ sẽ biến thành như thế."

"Tôi thấy ban nãy cậu hôn vui lắm mà." Ôn Dư quan sát rất thấu triệt, tuy lời của Kỳ Uẩn rất cặn bã, nhưng Kỳ Uẩn không phải là người bậy bạ, nếu không có thiện cảm tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như ôm hôn như thế.

"..." Kỳ Uẩn câm nín không còn lời nào để nói, cô thừa nhận bản thân thích cô gái kia, luôn đối xử tốt với người ta nhưng không vượt quá giới hạn, nào biết tối nay đối phương trực tiếp hôn mình, cũng rất đờ đẫn. Nhưng dù sao bản thân cũng có cảm giác, một khi hôn nhau, khó tránh có chút không nhịn được.

"Thích thì yêu, cũng không có gì to tát." Ôn Dư cúi đầu nói.

Kỳ Uẩn vẫn im lặng không lên tiếng, trong lòng có chút hỗn loạn.

Ôn Dư ngồi xuống trước bàn, nhìn ảnh sắp xếp lại ghi chép trên lớp ban ngày, lúc di chuyển album ảnh, không cẩn thận nhìn thấy ảnh chụp cho Diệp Kì Trăn, cô ấy nhìn thêm đôi cái... đột nhiên nghĩ ra hỏi Kỳ Uẩn, "Sao cậu phát hiện bản thân thích con gái?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Kỳ Uẩn nghiêng đầu nhìn Ôn Dư, trước giờ Ôn Dư chưa từng quan tâm tới tình sử của cô, càng không chủ động nói chuyện về vấn đề này.

Ôn Dư vẫn cúi đầu chép bài, ngữ điệu nhàn nhạt như trước giờ: "Tùy tiện hỏi thôi."

Đương nhiên Kỳ Uẩn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể nói chuyện, "Là vào hồi cấp hai, phát hiện bản thân chỉ thích chơi với con gái, có thiện cảm với con gái, sau đó liền ý thức được."

"Thiện cảm có thể chứng minh sao?" Mặt mày Ôn Dư hờ hững đáp lời.

Kỳ Uẩn nói: "Đương nhiên không phải thiện cảm bình thường, là sẽ cảm thấy đôi môi của con gái rất mềm nên muốn hôn, còn cả những chuyện mà trai gái làm với nhau ấy, tôi cũng chỉ muốn làm với con gái... hiểu không?"

Ôn Dư nhìn sang Kỳ Uẩn.

"Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ về phương diện đó với cậu, một chút cũng không." Kỳ Uẩn vội giải thích, "Tôi không có hứng thú với gái thẳng cùng cặn bã."

...

Lại là một ngày nhàm chán.

Hai tiết cuối cùng là môn Pháp luật Đại cương, càng thêm nhàm chán.

Gần tới giờ tan học, Ôn Dư vô cùng nhàm chán nhìn điện thoại một cái, không có tin nhắn Wechat. Đang nghĩ tối nay có nên gọi Diệp Kì Trăn đi chạy bộ chung hay không, có lẽ Diệp Kì Trăn vẫn chưa hết kì kinh nguyệt. Vẫn nên bỏ đi.

Kỳ Uẩn bò ra bàn, nhìn Ôn Dư giống như đang chờ đợi tin nhắn của người ta, liên tục nhìn điện thoại, liền nhỏ tiếng hỏi một câu: "Thoát ế rồi à?"

Quả không ngoài dự đoán, không nhận được câu trả lời của Ôn Dư, Kỳ Uẩn nghĩ, nếu không phải ban đầu Ôn Dư giúp bản thân, có lẽ cô sẽ không có giao cắt với Ôn Dư, vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng tính tình quá tệ, có gai.

Sau khi tan học, Kỳ Uẩn hỏi Ôn Dư có muốn đi ăn cơm chung không, Ôn Dư từ chối, nói lát nữa sẽ tới thẳng phòng vẽ. Kỳ Uẩn bắt đầu hoài nghi về tính chân thực về những người bạn trai kia của Ôn Dư, người quanh năm chỉ ở lì trong phòng vẽ như Ôn Dư, nào có thời gian thoát ế?

Buổi tối Ôn Dư không ăn gì, đói rồi mới tìm đồ ăn là nguyên tắc của cô ấy, có lúc đói tới mức đau dạ dày, cô ấy mới nghĩ ra nên ăn gì đó.

"Ôn Dư, bạn có muốn ăn chút gì không? Chỗ tôi có bánh kem."

"Không cần, cảm ơn, tôi sợ béo." Ôn Dư trả lời rất máy móc, giống như câu trả lời tự động được cài đặt sẵn, căn bản không quay đầu nhìn người kia, khi vẽ Ôn Dư ghét nhất là có người tới bắt chuyện.

Đường Tiêu bị thái độ này làm buồn bã, "Bạn đã gầy vậy rồi, còn giảm béo à?"

Lúc này Ôn Dư đứng dậy nhìn Đường Tiêu một cái, có người tới, không yên tĩnh nữa, cô ấy quyết định đi thư viện.

Đường Tiêu gặp trở ngại, còn chưa nói chuyện với nhau, đã thấy người ta muốn rời đi, xem ra nữ thần thật sự rất chậm nhiệt, không phải người bình thường có thể theo đuổi, nhưng cậu lại thích nữ sinh có loại khí chất như thế, rất có cá tính.

Cậu không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Cảm thấy vẫn có thể tranh thủ.

Diệp Kì Trăn không ngờ Đường Tiêu lại còn mặt mũi tới nhờ vả mình, hiện tại cô nhìn thấy cuộc gọi của Đường Tiêu là muốn thẳng thừng từ chối, vì gần đây Đường Tiêu liên lạc với cô không ngoài việc gì khác, chính là chuyện liên quan tới việc theo đuổi Ôn Dư.

Sau khi rời khỏi tòa nhà nghệ thuật, Ôn Dư phát hiện quên lấy vở ghi chép, đợi tới khi cô ấy quay lại phòng vẽ, đúng lúc gặp Đường Tiêu đang gọi điện thoại.

"... Cậu hẹn bạn ấy ra ngoài giúp tôi đi... Lần trước cậu dẫn bạn ấy đi, không tính, lần này thật sự là lần cuối cùng, cậu giúp tôi thêm một lần thôi, hẹn bạn ấy ra ngoài giúp tôi được không? Tuyệt đối là lần cuối cùng, tôi cam đoan." Đường Tiêu khổ sở nài nỉ đầu bên kia điện thoại, âm thanh lan tràn trong cả phòng vẽ.

Ôn Dư đứng nguyên tại chỗ rất lâu, đợi Đường Tiêu gọi điện thoại, cô ấy mới lạnh lùng đi vào phòng vẽ, đi tới lấy vở ghi chép của bản thân, sau đó không nói một lời rồi rời đi. Thái độ còn lạnh lùng hơn lúc trước.

Cô ấy đi về phía thư viện.

Còn chưa đi tới thư viện, điện thoại vang lên tin nhắn Wechat.

Ôn Dư nhấp vào giao diện trò chuyện với Diệp Kì Trăn, nhất thời tâm tình phức tạp...

[D]: Tối mai có thời gian không? Có muốn đi chạy chung không?
« Chương TrướcChương Tiếp »