Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dư Vị Cấm Kị

Chương 6: Tôi đã chết rất nhiều lần ở tuổi mười sáu rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi vào nhà, Ngu Úy ngồi ngay ngắn ở trên ghế so pha, xem ra vẫn không hề hợp với nơi này, tuy rằng cô đã từng sống ở đây ba năm.

Người ba hờ của cô kết hôn với mẹ cô năm 19 tuổi, sau khi kết hôn ngày hôm sau đã rời đi.

Ai biết tên khốn kia sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, chẳng qua chỉ là một đêm xuân, liền khiến Tần Nghi mang thai Ngu Úy.

Sau khi Tần Nghi sinh Ngu Úy ra thì nuôi nấng cô đến năm ba tuổi, cuối cùng cũng không chịu nổi, bán nhà, tìm người đàn ông đã ly hôn giống bà ta để kết hôn.

Khi sáu tuổi, người đàn ông kia thật sự không chấp nhận nổi Ngu Úy nữa, lấy ly hôn bắt ép Tần Nghi đưa Ngu Úy đi.

Tần Nghi cũng hết cách, bà ta quá yêu người đàn ông này, cho dù người đàn ông này mới bắt đầu đã lừa bà ta bán nhà lấy tiền, bà ta cũng không để ý.

Nếu lại ly hôn chắc chắn sẽ không ai cần bà ta nữa, huống hồ bà ta thật sự chịu đựng đủ những lời châm chọc của họ hàng rồi, ba mẹ thất vọng về bà ta, còn có rất nhiều người không quen biết bà ta, nhưng cũng không ngại gây khó khăn chỉ trích chửi rủa bà ta.

Cho dù bà ta chẳng làm gì sai.

Đứng từ một góc độ mà nói, một mình bà ta nuôi nấng Ngu Úy đến năm bà tuổi, bà ta là một người mẹ có đức độ, nhưng khi quyết định đưa Ngu Úy đi.

Bà ta không còn là một người mẹ nữa, bà ta đã biến thành một người phụ nữ, một người phụ nữ ích kỉ.

“Muốn khoản tiền kia sao?” Ngu Úy nhìn chằm chằm hơi nước nóng trên bàn, trực tiếp hỏi Tần Nghi.

“Mẹ… Tiểu Úy, thật ra là mẹ muốn…” Sau khi Ngu Úy nghe xong, Tần Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ gầy gò trước mắt.

“Chưa biết là muốn cái gì, vậy chưa biết thì tôi đi đây.” Lời thiếu nữ vừa dứt liền thật sự dứt khoát đứng lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Tần nghi lập tức liền hoảng hốt, lúng túng, vốn dĩ định trực tiếp giữ Ngu Úy lại, kết quả suýt chút nữa lại vấp ngã vào bàn uống nước trước mặt.

Không đành lòng.

Ngu Úy vẫn đưa tay ra, trong nháy mắt Tần Nghi liền nắm chặt tay cô, vội vàng khó khăn mở miệng: “Tiểu Úy, mẹ… mẹ biết là có lỗi với con, nhưng con phải biết là xã hội này vốn dĩ đã tràn ngập bất công với người phụ nữ, nó nặng nề như thế nào với năng lực của một người mẹ đơn thân? Đó là do mẹ không còn cách nào khác, thật sự là không còn cách nào, 16 năm qua mẹ sống thật sự rất khổ sở, tiểu Úy… tiểu Úy con thương xót cho mẹ một lần thôi, có được hay không… có được hay không, mẹ quỳ xuống cầu xin con, quỳ xuống cầu xin con…”

Ngu Úy nhìn Tần Nghi đột nhiên tình cảm tan vỡ, nhìn Tần Nghi quỳ gối trước mặt mình cầu xin mình, nhìn Tần Nghi cầu xin mình thứ tội.

Một chút chua xót trong lòng cuối cùng cũng được an ủi.

Thậm chí còn thấy khuây khỏa, rất khoái chí, nhìn dáng vẻ mẹ ruột mình quỳ rạp xuống trước mặt mình khóc lóc ròng ròng, thế nhưng lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Ngu Úy cảm giác mình điên rồi.

Cô giơ tay lên mạnh mẽ nắm chặt lấy cằm Tần Nghi, giọng nói lạnh lẽo: “Biết ngày hôm nay bà diễn dở tệ nhất là ở chỗ nào không?”

Khuôn mặt đầy nước mắt của Tần Nghi bị Ngu Úy nắm chặt có chút không thể né tránh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đứa nhỏ xa lạ trước mặt này.

Nếu không sai, vừa này rõ ràng bà ta cảm nhận được, cô đối với mình mềm lòng.

“Đó chính là bà nhớ lộn tuổi của tôi.”

“Cái gì… ý con, con… năm nay không phải mười sáu tuổi sao?”

“A ~ đúng vậy, là mười sáu tuổi, nhưng cũng bị các người làm cho chết rất nhiều lần ở mười sáu tuổi rồi.”

Mãi cho đến khi Ngu Úy đã rời đi rất lâu, Tần Nghi vẫn ngơ ngác quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

Bà ta biết lần này bà ta thật sự vĩnh viễn mất đi Ngu Úy, mất đi sự mềm lòng, sự thương hại của con gái.
« Chương TrướcChương Tiếp »