Chương 53: Biển vong linh

Hoàng Cẩn Sâm đi vào phòng sách của Khấu Đồng, nói là gọi hắn ra nghỉ ngơi, cuối cùng thì… cả hai người chẳng ai ra ngoài.

Mẹ Khấu thấy hơi kì quái nhưng không đi gõ cửa, cô nghĩ con cái lớn bằng đầu bằng mặt cả rồi, lại còn đang làm việc rất quan trọng nữa, cứ coi nó là trẻ con mãi mà hơi một tí là gõ cửa hỏi sao thế thì mình sẽ biến thành một bà già lải nhải phiền phức trong lòng nó mất thôi.

Cô rất đắc ý với suy nghĩ siêu thoáng và sự thấu tình đạt lý của mình, trên thế giới này người làm mẹ mà dễ dàng như cô là ít lắm đó nha ~

Về phần gian tình không thể nói là ít giữa Hoàng Cẩn Sâm với thằng con bảo bối của mình, mẹ Khấu chỉ rối rắm một tí rồi nghĩ bụng… thôi, cứ kệ nó.

Không hiểu vì sao cô lại chẳng có hứng thú quản con gì cả, cho dù với con mắt truyền thống của cô thì cặp đôi đó không được truyền thống cho lắm, cho dù mãi đến nửa sau của thế kỉ 21, đó vẫn chẳng phải là kết cấu gia đình được phần lớn quần chúng nhân dân hoan nghênh, thế nhưng… cô bỗng cảm thấy như thế cũng chẳng có gì là không tốt.

Nếu hai đứa hợp nhau thì bất luận một trong chúng nó có là nam hay là nữ, là già hay là trẻ… vẫn cứ hợp nhau thôi mà.

Có người một đời cứng nhắc theo đường thẳng, có người phá cách sống theo đường nghiêng, ai hạnh phúc hơn khó mà nói được.

Không biết qua bao lâu cửa phòng sách mới mở ra từ bên trong. Mẹ Khấu dán mặt nạ dưỡng da bình tĩnh lấy tạp chí thời trang ra đọc như thể hoàn toàn không bị giật mình.

Khấu Đồng được Hoàng Cẩn Sâm bế ra bên ngoài. Gã giống như ăn trộm thành công, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói quỷ dị mà dâʍ đãиɠ, len lén liếc mẹ Khấu một cái, sau đó nhẹ nhàng dùng chân đóng cửa phòng sách, bế Khấu Đồng lỉnh vào phòng ngủ. Khấu Đồng chôn kín mặt trên vai gã, chẳng biết có còn tỉnh hay không.

Đến tận lúc này mẹ Khấu mới ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí mở nửa ngày mà không lật trang, trợn trắng mắt với trần nhà. Cô nghĩ bụng ranh con chết tiệt, tưởng rằng lén lút là bà đây không nhìn thấy hay sao? Cái dấu hồng hồng trên cổ con ta là cái răng nào cắn ra hả?

Trong lòng cô hơi khó chịu một tí, cơ mà sau khi cân nhắc hai giây thì lại thấy mình khó chịu thế này có chút vô lý. Thế là cô khoan dung độ lượng ném phứt câu chuyện ra sau đầu, cầm bút lên hí hoáy đánh dấu trên tạp chí thời trang___ đôi giày này đẹp này, phải mua, bộ quần áo này cũng đẹp này….

Khấu Đồng đơ như cá chết được Hoàng Cẩn Sâm tắm rửa sạch sẽ đặt lên giường, hai mắt khép hờ như thể ngay giây tiếp theo là có thể ngủ bất tỉnh.

Hoàng Cẩn Sâm ngắm mãi không đủ, vì thế lại cúi người hôn chóc lên môi hắn một cái rõ vang.

Khấu Đồng mơ màng càu nhàu: “Thôi đi… đắc ý đến sắp bốc hơi rồi kia kìa.”

Hoàng Cẩn Sâm huýt sáo, sau đó đưa một tay lêи đỉиɦ đầu uốn éo hình chữ S.

“Em xem, bốc hơi nè.”

Khấu Đồng nhìn bộ dạng thằng ngơ của gã, biếng nhác nhếch môi lên khẽ cười.

“Kéo em một cái.” Khấu Đồng nói, “…lần sau đừng có nhéo eo của tôi, đã sợ buồn sẵn rồi lại còn nhéo.”

Hoàng Cẩn Sâm kéo hắn một cái rồi ngồi luôn lên giường, Khấu Đồng vỗ lưng gã: “Tìm cho tôi cái gì ăn đê.”

Hoàng Cẩn Sâm không nhúc nhích, yên lặng nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Em thích tôi không?”

Khấu Đồng nhìn gã, hỏi lại: “Nếu tôi nói không thích, anh định kệ tôi đói chết có phải không?”

Hoàng Cẩn Sâm mau mắn gật đầu, cực kì thống khoái, cực kì vô lương tâm.

“Bội tình bạc nghĩa.” Khấu Đồng lắc đầu, trầm thống than thở, “Thay lòng đổi dạ, lạnh nhạt vô tình, Trần Thế Mĩ thời hiện đại… Lượng lương thực hữu hạn trên thế giới làm sao có thể nuôi ra một tên cặn bã trong cặn bã như anh hả?”

Hoàng Cẩn Sâm heo chết không sợ nước sôi, tỏ vẻ: cặn bã thì cặn bã, có làm sao!

Khấu Đồng cười rộ lên: “Thích anh, được rồi chứ?”

Hoàng Cẩn Sâm gật đầu, sau đó lại nói: “Tôi thấy cứ không có thành ý thế nào á.”

Khấu Đồng dùng vẻ mặt biểu đạt ý nghĩ: Anh lượn đi!

Hoàng Cẩn Sâm kéo tay áo hắn ra vẻ thẹn thùng:“Người ta muốn thành ý cơ.”

Khấu Đồng nheo mắt nhìn gã: “Bao giờ anh cho tôi đè lại thì tha hồ thành ý.”

“Đấy có phải thành ý đâu, đấy là lời ngon tiếng ngọt miệng lưỡi trơn tru dụ con ngựa ngốc.” Hoàng Cẩn Sâm nói liền tù tì.

Khấu Đồng ôm đầu ngã xuống lăn hai vòng: “A! Không chịu nổi nữa rồi, sao anh lắm chuyện thế! Tôi thích tên khốn nhà anh như Mã Văn Tài thích Chúc Anh Đài, như Thiền sư Pháp Hải thích Bạch Nương Tử, như Triệu Khuông Dận thích Lý hậu chủ, thỏa mãn rồi chưa?!”

Hoàng Cẩn Sâm sung sướиɠ cảm thấy thành ý này quá đủ luôn, chẳng biết gã dùng CPU nào mà phán đoán nữa, chắc là tháo từ cái máy nát nào lắp vào chứ gì…

Sau đó hắn vui vẻ chạy đi kiếm đồ cho Khấu Đồng ăn.

Dẫu rằng cuộc sống chẳng an, con đường trước mắt mịt mờ chưa biết, vô số kí ức không vui cũng chưa kịp cùng nhau nhớ lại, dẫu rằng bất cứ sinh mệnh nào trên thế giới đều không thể thoát ly khổ sở để mà sinh tồn…

Dẫu rằng đêm tối vẫn sẽ đến, thế nhưng giờ đây bọn họ ở bên nhau.

Không phải trước kia, không phải sau này, mà là hiện tại.

Giống như giữa sóng cuộn biển gào trào dâng khiến cho người ta điên đảo ngả nghiêng, bỗng nhiên có một sợi dây giăng ngang khóa chặt hai người lại cùng một chỗ, bọn họ trước nay kiên cường, về sau sẽ càng thêm kiên cường hơn.

Mà tên của sợi dây kia, gọi là “kề vai sát cánh”.

Cho dù cuộc đời con người ta thống khổ thì nhiều mà sướиɠ vui thì ít, thế nhưng mọi người vẫn sẽ vì những đốm sáng nhỏ nhoi phân tán trên con đường liên miên bất tận ấy mà cảm thấy hi vọng ngập tràn. Chúng nó giúp cho con người vượt qua xã hội nguyên thủy gian nan cầu sinh, vượt qua xã hội nô ɭệ không có thiên lý, vượt qua xã hội phong kiến với đủ loại gông xiềng cất bước khó khăn, từng bước từng bước đi về phía trước.

Bởi vì ‘kì vọng’ vẫn còn tồn tại.

————

Đêm ấy không phải là một đêm bình yên. Mẹ Khấu cầm bản vẽ trước đây của Khấu Đồng, kể cho Mạn Mạn nghe một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ___ đối với con bé thì đây đã là sự chiều chuộng khiến cho nó bất ngờ và kinh ngạc, bởi vì mẹ ruột của nó chẳng cho nó đãi ngộ như thế bao giờ. Nó ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, cùng một khúc hát ru êm như nhung.

Mẹ Khấu thấy nó đã ngủ say thì định đi uống cốc nước rồi cũng ngủ dỗ giấc.

Ngay lúc cô tắt đèn rồi chìm vào cơn mơ màng thì cẳng chân Mạn Mạn hơi giật một chút như bị giật mình. Mẹ Khấu bừng tỉnh sờ soạng nhỏm dậy trong bóng tối, vỗ vỗ tấm lưng nhỏ con của nó. Ai ngờ Mạn Mạn ngồi bật dậy, ngơ ngác một chút rồi cứ thế khóc òa lên.

Mẹ Khấu cho là nó gặp ác mộng nên mau chóng ôm lấy nó, vỗ lưng nó mà dỗ dành: “Đừng sợ đừng sợ, dì đây con.”

Mạn Mạn nắm chặt cổ tay áo ngủ của cô, nói bé như con mèo nhỏ: “Dì ơi, mẹ con không cần con.”

Mẹ Khấu sửng sốt, Mạn Mạn lại nói tiếp: “Con không phải là quái vật mà…”

Thế rồi nó thút tha thút thít như không biết phải giải thích ra sao: “Con không cố ý lớn lên như vậy… Con không cố ý.”

Mẹ Khấu nhẹ nhàng hỏi: “Sao mẹ con lại không cần con được?”

“Có một lần khí than bị dò,” Mạn Mạn nức nở, “Con đọc trong sách thấy nếu khí than bị dò thì người ở bên trong sẽ trúng độc khí than, sẽ chết… Con sợ lắm, rất chóng mặt, rất muốn nôn, nhưng mà mẹ con nhốt con trong nhà…”

Cánh tay mẹ Khấu đang ôm nó cứng đờ lại.

“Sau đó còn dùng ghế dựa đập mạnh lên cửa sổ, đập mãi đập mãi mới vỡ ra. Con kê ghế băng bò lên cửa sổ, trên tay chảy đầy máu… Con kêu cứu mạng nhưng mọi người đều không nghe thấy, vì con không thể mở miệng nói chuyện… Con dùng máu viết hai chữ ‘CỨU MẠNG’ lên cửa kính, cuối cùng được một chú nhà đối diện trông thấy mà gọi cảnh sát đến…”

Mẹ Khấu không biết phải nói gì mới tốt, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu mẹ của Mạn Mạn nghĩ cái quái gì, song lại không thể dùng cách nói đơn giản mà thô bạo để giải thích với con bé là “Mẹ của con rất xấu”. Nếu con trẻ lớn lên rồi cho rằng những người mẹ trong thiên hạ đều xấu xa thì biết phải làm sao?

“Dì ơi, ban nãy con nằm mơ, mơ thấy con không thở được, xung quanh tối om om, không có một ai cả. Có rất nhiều thứ kì quái bay qua bay lại bên cạnh con, con chạy thế nào cũng không thoát, con lớn tiếng kêu cứu, người khác lại không nghe được… lần này ngay cả chỗ để con viết hai chữ cứu mạng cũng không có…”

Mẹ Khấu sững người. Cô nhớ Khấu Đồng từng nói với mình là cô bé này cực kì nhạy cảm với ý nghĩ của người khác, đôi khi nằm mơ sẽ thấy một vài điều đặc biệt. Cô suỵt một tiếng, định tí nữa sẽ đi hỏi Khấu Đồng, đoạn cẩn thận lau sạch nước mắt của Mạn Mạn đi: “Nín đi, nín đi con.”

Đợi cô vất vả dỗ được Mạn Mạn thì đã là chuyện của mười phút sau đó.

Nhìn bé con chậm rãi bình tĩnh trở lại, mẹ Khấu mới nhẹ nhàng đứng lên gõ cửa phòng Khấu Đồng: “Đồng Đồng, mẹ muốn nói chuyện với con.”