Chương 2

Dụ Cảnh Miên: “…”

A, đúng rồi, nhà họ Hạ vừa mới dọn về, hiện tại đang ở cách vách nhà cậu.

Tức ghê!

Trong tiếng lật sách, Dụ Cảnh Miên đang cau mày, cố gắng ổn định cảm xúc, mắt nhìn thẳng sách giáo khoa đang mở.

Chỉ cần cậu không cảm thấy xấu hổ, người xấu hổ chính là Hạ Thần.

Hạ Thần xấu hổ? Trái ngược lại thì cặp mắt đào hoa sắc bén, khóe môi hơi nâng, như là phát hiện thứ thú vị, tâm trạng đang rất tốt.

Dụ Cảnh Miên chỉ cần tập trung vào trong biển tri thức là có thể quên đi ánh mắt bên kia, nào biết ánh mắt đó lại di chuyển theo.

Vì thế thời điểm Dụ Cảnh Miên quay đầu nhìn lên thì cùng với Hạ Thần mặt đối mặt.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời với một tầng ánh sáng nhu hòa vừa vặn chiếu vào mặt hắn, làm cho ngũ quan trở nên tinh xảo hơn làm cho nó khó chân thực hơn.

Đẹp trai!

Dụ Cảnh Miên không có tiền đồ mà bất ngờ vài giây, nhưng phản ứng lại cũng rất nhanh lập tức đỏ mặt, khẩn trương mà nhìn hắn chằm chằm: “Cậu làm gì? Muốn đánh nhau hả? Xú Mặt Hạ!”

Tuy là uy hϊếp nhưng không có tí uy lực.

Hạ Thần không để ý, gập ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn Dụ Cảnh Miên một cái, rất tốt bụng mà đem lặp lại lời vừa nói một lần nữa: “Bạn học Dụ Cảnh Miên, cậu nhìn xem, sách trên tay cậu là của ai?”

“A…..?” Dụ Cảnh Miên ngẩn ra, lúc này mới ý thức được quyển sách trong tay hình như không phải của mình.

Lật qua lật lại, chỉ thấy ngay trang đầu tiên đã tùy ý mà viết hay chữ cái “HC”.

Hai chữ cái đầu trong tên Hạ Thần.

Không có gì nghi ngờ, Dụ Cảnh Miên vựa rồi đã cầm nhầm sách của Hạ Thần.

“…”

Trong nháy mắt, nội tâm Dụ Cảnh Miên quả thực là không còn gì để nói, hận không thể chiu vào bàn lại một lần nữa, tiếp tực làm đà điểu.

Đôi tai của chú đà điểu nháy mắt đã đỏ lên.

Hạ Thần buồn cười mà hỏi lại lần nữa: “Bạn học Dụ Cảnh Miên đã thấy rõ chưa? Đây là sách của ai?”

Dụ Cảnh Miên nghe được một chút sự trào phúng trong lời nói, vốn dĩ là đang xấu hổ lại bị cười nhạo, thẹn hóa hóa giận, nỗ lực thể hiện sự tức giận: “Tôi cướp của cậu thì sao, thế nào? Muốn đánh nhau?”

Lần cãi nhau này có hỏi lớn, thầy giáo đang trên bục cũng chú ý tới, mày thầy chủ nhiệm nhăn lại, trùng hợp thấy được Dụ Cảnh Miên đang khoa tay múa chân với Hạ Thần.

“Dụ Cảnh Miên, em đang làm gì? Ức hϊếp bạn mới?”

“Em….” Mới vừa rồi còn ồn ào “Muốn đánh nhau” Dụ Cảnh Miên như bị đứng hình, giống như bị dẫm vào đuôi thỏ, khí thế kiêu ngạo nhanh chóng tan biếm. luống cuống mà thu hồi nắm tay, đối với ánh mắt của cả lớp, không biết làm sao.

Hạ Thần ở phía dưới nhanh chóng đem sách giáo khoa cầm về, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Thưa thầy, bạn học Dụ vừa rồi cho em mượn sách ghi chép.”

Sau đó đem vở mở ra.

Đương nhiên đây không phải là sách ghi chép, Dụ Cảnh Miên chưa bao giờ ghi chép đàng hoàng, cậu chỉ là vẽ vời ở trên đó.

Vẽ heo con.

Heo con đang cười trộm, heo con đang há miệng, heo con đang phun bong bóng.

Đủ loại heo con.

“Phụt.” Hạ Thần rốt cuộc nhịn không được mà cười thành tiếng, ngữ khí chân thành khích lệ: “Dụ Tiểu Trư, vẽ không tệ, so với em gái của tôi còn vẽ đẹp hơn.”

Hạ Thần có một cô em họ, năm nay đã học tiểu học.

Có điều không có học sinh tiểu học nào mà vẽ đầu heo trong sách giáo khoa cả.

Dụ Cảnh Miên: “….Xú, Mặt, Hạ!”

Sĩ khả sát bất khả nhục* x2!

(*Quân tử là thế không chịu nhục)

Dự Tiểu Trư tực giận siết chặt nắm tay, cắn răng trừng hắn.

Tiết một nhanh chóng kết thúc, Dụ Cảnh Miên đơn phương tức giận vẫn hơi nguôi ngoai, tiếng chuông giải lao vang lên, Dụ Cảnh Miên tính toán chuyện đi đến văn phòng tìm thầy muốn thầy đổi chổ.

Kết quả vừa đứng dậy hai nữ sinh phía trước liền di chuyển, tò mò mà đuổi theo Hạ Thần hỏi đông hỏi tây.

“Bạn học Hạ Thần, cậu có QQ không? Lớp chúng ta có nhóm QQ, tôi kéo cậu vào?”

“Hạ Thần, cậu không phải là đậu vào trường cấp hai Lâm Thành sao, vì sao đột nhiên lại chuyển tới đây??”

Nghe tới đây Dụ Cảnh Miên lập tức thay đổi kế hoạch, giả vờ đi xung quanh ngắm cảnh sau đó “bẹp” một tiếng ngồi trở về, lấy điện thoại ra lướt lung tung, lỗ tai bát quái dựng lên.

Cũng hết cách, con người ai mà không có tính tò mò.

Trường học bọn họ không kém, nhìn thành tích cũng là Top 1, Top 2 trường trọng điểm, nếu không phải Dụ Cảnh Miên có năng khiếu hội họa mà nói lấy thành tích của cậu khẳng định không vào đây được.

Nhưng như vậy đem so sánh với Lâm Thành là trường cấp hai danh tiếng lẫy lũng đúng là kém xa.

Chỉ nghe nói có người chuyển đến trường tốt hơn, chuyển tới trường kém hơn đúng là lần đầu, Hạ Thần đang yên đang lành sao lại đột nhiên chuyển qua đây?

Hạ Thần một tay xoay bút, ngồi tùy ý, một bên trên lỗ tai còn đeo tay nghe Bluetooth, thoạt nhìn không chút để ý, âm thanh không có cảm tình nói: “Không có lí do gì, muốn tới thì tới.”

“A?!” Thành công làm cho một đám người kinh hô, đều là vẻ mặt “Wow, có cá tín, quá ngầu” biểu tình.

Đáng giận, bị hắn thao túng rồi!

Trong nháy mắt, Dụ Cảnh Miên quả thực muốn buông bỏ hiềm khích mà vỗ tay cho hắn, không hổ là ngươi, Xú Mặt Hạ!

Trong lòng đang hào hứng, vừa ngẩng đầu thì thấy Hạ Thần đang nhìn chằm chằm cậu.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Dụ Cảnh Miên hừ hai tiếng: “Còn không đem sách trả cho tôi?!”

Vẻ mặt Hạ Thần lãnh đạm, đứng lên nói: “Cậu nói cái gì?”

Dụ Cảnh Miên nuốt nước miếng, bị khí thế “kiêu ngạo” của hắn dọa sợ, lúng túng: “Thật ra…. Không trả cũng không sao….”

Sau đó âm thanh dần biến mất.

“Có điều trước khi tan học nhất định phải trả cho tôi…”

Càng ngày càng thấp.

“Cậu cẩn thận một chút, đừng làm hỏng bìa sách của tôi….”

Cậu cũng giống những bạn học khác, thường dán ngoài bìa sách là các hình thù khác nhau, bìa sách của cậu là bản « Ulatraman » cậu rất thích!

“Được không…?”

Càng về sau giọng điệu của Dụ Cảnh Miên có chút tủi thân.

Dụ Cảnh Miên có thể nói là người hảo hán biết tránh cái thiệt trước mắt, tinh thần sống chết không sờn đã phát huy đến cực điểm rồi.

Bởi vì đang đeo tai nghe nên Hạ Thần không nghe rõ, không thích bị từ trên nhìn xuống nên mới đứng lên, thật ra vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi, Hạ Thần: “?”

Trả sách?

Hạ Thần cười cười, trong miệng phung ra hai chữ lạnh lẽo: “Không được.”

“Cậu sao lại như vậy.” Không nghĩ tới Hạ Thần lại không đồng ý, Dụ Cảnh Miên ngồi xuống, mắt hạnh trừng hắn, giọng cực kỳ tủi thân nói: “Cậu là đồ ăn cướp!”

Chán ghét cái con quỷ Xú Mặt Hạ này ghê, quả nhiên một chút cũng không thêm giảm, vẫn là như trước đây đáng giận!

“A a a, bạn học mới cười lên thật đẹp!”

“Ai, giáo hoa, Hạ Thần các cậu quen nhau hả?”

Giáo hoa Dụ Cảnh Miên vốn dĩ chính là đề tài bàn tán chính, hiện tại thêm siêu cấp đẹp trai Hạ Thần ai mà không tò mò?

Bạn học muốn nghe bát quái ngày càng nhiều, có điều không dám cùng Hạ Thần nói chuyện, chỉ là muốn đứng gần người đẹp.

Quần chúng vây xem không biết phải làm sao.

“Cậu làm sao vậy?”

“Chúng ta có phải chọc tới cậu ấy rồi không?”

Quá xấu hổ.

Dụ Cảnh Miên đột nhiên thay đổi sắc mặt rời đi, Hạ Thần cũng có chút không hiêu, ngoài miệng vẫn nói: “Không có việc gì, các cậu không cần để ý, tính tình cậu ấy chính là như vậy.”

Lòng dạ siêu cấp hẹp hòi.

Hạ Thần ra phía sau lớp học rồi trực tiếp đi lên tầng 4, tầng này đều là phòng thí nghiệm, các lớp học không có người, hắn dựa vào vách tường nhìn thoáng qua phía sau, Hạ Thần lấy ra một nắm lá bùa, tay phải nhẹ nhàng đυ.ng lên viên đá màu đen trên tay.

Cảm giác lạnh băng từ từ thấm vào làn da, đem đáy lòng đang bực bội kia dần áp xuống.

Hắn nghe thấy bên trong phòng học truyền tới tiếng nói chuyện.

Là mấy người yêu thích truyện thần quái kể chuyện về hai ngày nay trên diễn đàn đang lưu truyền “Đàn chị tự sát ở thư viện”.

“Tôi nghe nói quỷ hồn của đàn chị kia đến nay vẫn còn lãng vãng ở thư viện.”

“Được rồi, quỷ từ đâu ra? Các người cũng nhàm chán quá rồi!” Có người khinh thường nói: “Còn không đáng sợ bằng đi xem phim kinh dị kí©h thí©ɧ, không có gì thú vị, sắp vô học, tôi đi trước.”

Người nọ nói rồi đứng lên rời đi, cũng với Hạ Thần đang dựa vào tường mặt đối mặt.

Hạ Thần nhìn theo bóng lưng đó, có suy nghĩ muốn nói là cậu vừa đi xuyên qua một nữ quỷ mặc đồng phục tóc ngắn kìa.

Đúng vậy, Hạ Thần có thể thấy quỷ.

Bởi vì một năm trước ngoài ý muốn mà Hạ Thần có được mắt Âm Dương.

Từ lúc đó, hắn không chỉ thấy được quỷ còn có thể nghe được âm thanh của quỷ.

“Ô ô ô ô, cứu mạng, cứu mạng, cứu tôi……cứu cứu tôi đi…..”

“Ha ha ha! Ha ha ha!”

“Ai, chán ghê…..”

Tiếng phụ nữ cười khúc khích, tiếng đàn ông thở dài, còn có tiếng con nít hi hi ha ha.

Mỗi ngày hắn đều có thể nghe thấy đủ loại âm thanh phát ra từ đủ loại quỷ hồn, những người khác không nhìn thấy điều quỷ dị là bóng người ở bên cạnh bọn họ bay tới bay lui.

Mỗi giây mỗi phút.

Ồn ào đến đau đầu không dứt, khó có thể đi ngủ.

Khác với trong phim, quỷ hồn ban ngày có thể xuất hiện, hơn nữa người càng nhiều quỷ càng nhiều.

Hạ Thần mang viên đá màu đen trên người có thể che chắn tầm mắt của đại đa số quỷ hồn, nhưng nếu quỷ hồn nói chuyện gần hắn quá, hắn có thể nghe thấy.

Vừa rồi lúc một đám học sinh vây lại quỷ hồn của bọn họ cũng vây lại.

Không có người nào thích cả ngày đối mặt với một đám quỷ hồn tay chân đều gãy cực kỳ khủng bố.

Huống chi, một khi bị bọn họ quấn lấy thì rất khó thoát khỏi.

Vừa rồi sở dĩ lựa chọn ngồi cạnh Dụ Cảnh Miên vì ở đó là khu vực sạch sẽ nhất.

Chờ chuông vừa kêu, Hạ Thần mới trở về.

Mới vừa cuối đầu xuống thì thấy trên bàn học của mình có một hai ba bốn năm sáu báy tám chín cái đầu lợn màu đen, trên bàn còn có ba chữ “Hạ Tiểu Trư!”

Không cần nói cũng biết là người ấu trĩ nào làm.

Cùng với thời tiểu học đúng là không có gì thay đổi.

Hạ Thần thử dùng khăn giấy lau, không lau sạch.

“Chậc.” Hắn lại nhìn qua vẻ mặt lúng tũng của Dụ Cảnh Miên, rõ ràng là làm bộ không chút để ý nhưng đôi mắt lại không kiềm chế được.

Hắn cười một tiếng đang chuẩn bị nói câu gì thầy giáo dạy tiết hai đã vào lớp: “Các bạn học, vào học rồi.”

Dụ Cảnh Miên bởi vì làm chuyện xấu trong tiết này đều thường xuyên nhìn trộn Hạ Thần, sợ không để ý hắn sẽ tới gần mình hơn.

Lo lắng đề phòng.jpg

Sau đó phát hiện! Hạ Thần đi học thế nhưng không tập trung! Hắn căn bản không có nhìn lên bảng! Thầy giáo kêu làm bài, hỏi bọn họ làm được không, Hạ Thần căn bản không ghi chép! Ánh mắt không tập trung!

Dụ Cảnh Miên vui mừng muốn chết: Nhóc con, học sinh tốt?! Đi học còn không nghe thầy cô nói chuyện a!

Cậu nhân lúc thầy giáo đang quay lưng lại tiến sát lại gần Hạ Thần, đè nén âm thanh hưng phấn nói: “Cậu đi học làm việc riêng! Tôi muốn nói với thầy!”

Nói với thầy đương nhiên là không được.

Nhưng Dụ Cảnh Miên chính là muốn cáo mượn oai hùm.

Cậu uy hϊếp Hạ Thần: “Cậu đem sách trả lại cho tôi.”

Hạ Thần nhìn cậu một cái.

Người này vẫn không thay đổi, lớn lên cũng dùng giọng điệu trẻ con ấy, tính cách cũng giống như con nít, thời điểm uy hϊếp người khác trong mắt lóe lên ánh sáng, cực kỳ giống mèo con đang giương nanh múa vuốt.

Hơn nữa dù cho tức giận tới đâu âm thanh cũng thật là mềm mềm dẻo dẻo.

Thật sự là làm người ta tưởng cậu nói đùa.

“Tiểu Trư.” Hạ Thần cười cười, thong thả ung dung nói: “Cậu không có chứng cứ.”

Dụ Cảnh Miên: “…”

Tốt, nếu ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa!

Dụ Cảnh Miên bắt đầu bắt đầu sắp xếp đồ vật, cầm lấy sách vở cùng dụng cụ học tập cực kỳ ấu trĩ mà suy nghĩ về vĩ tuyến 38* bày ra tư thế nhất đao lưỡng đoạn**.

(*Sau chiến thắng ở Incheon, tướng MacArthur phớt lờ cảnh báo của Washington đẩy quân đội Triều Tiên tới sông Áp Lục dẫn đến Trung Quốc can thiệp, gây tổn thất nặng cho liên quân.)

(**Chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc (一刀兩段))

“Ai vượt ranh giới chính là con heo.”

“Còn có, cậu vượt ranh giới phải đem sách trả lại cho tôi.”

Dụ Tiểu Trư tự nói tự làm thỏa thuận, Hạ Thần không nói lời nào coi như hắn ngầm cam chịu.

Sau đó từ khi tiết sau bắt đầu, cậu một bên làm bộ nghiêm túc nghe giảng, một bên dùng khuỷu tay từ từ đem dụng cụ học tập đẩy qua cái vĩ tuyến 18.

Ban đầu là một phần tám, sau đó là một phần năm…

Giống như Ngu Công dời núi, một chút một chút chiếm lấy bàn học của Hạ Thần, muốn cho Hạ Thần chạm vào ranh giới mà trả sách về cho cậu.

Dụ Cảnh Miên đẩy một hồi thì không thể đẩy nữa.

“Y----” Cậu dùng âm thanh trẻ con mà kinh ngạc, nữa thân trước đều dùng lực vẫn không chút xê dịch.

Cố tình Hạ Thần còn nghiêng mặt qua, thản nhiên mà nói: “Tiểu Trư, cậu cố lên.”

“Cậu!”

Dụ Cảnh Miên quả thực là tức giận muốn chết.

Cậu thề, nhất định phải gϊếŧ chết cái sự uy phong đó của Hạ Thần, khiến hắn phải kêu ba ba.