Chương 7

Hoàng Nhuệ vội vã nói: “Lâm Tê, cô đừng hối hận đấy.”

“Nhà họ Lâm chẳng muốn quan tâm đến con gái nuôi như cô, cô thực sự nghĩ là mình có thể diện bao nhiêu? Hôm nay tôi đến để giữ thể diện cho cô là phúc phần lớn nhất của cô rồi.”

“Sau này cô nghèo đói khóc lóc muốn quay về cũng chưa chắc có thể về được.”

Vừa hét xong, người quản lý quán cà phê đến gặp ông ta, vừa nhờ người dọn dẹp đống bừa bộn, vừa nói: “Chào anh, vui lòng bồi thường cho bộ đồ ăn vừa bị vỡ được không?”

Thư ký Hoàng vô thức hỏi: “Dựa vào cái gì chứ? Tôi không có làm vỡ những thứ này?”

Người quản lý nghiêm túc nói: “Cô ấy đã đi khỏi rồi, nếu cô ấy đi cùng với anh thì...”

Thư ký Hoàng là người ưu tú, đương nhiên không thể không có tiền, ông ta cũng không quan tâm đến chuyện này, điều ông ta tức giận chính là...

Bộ đồ ăn bị vỡ là do Lâm Tê đánh ông ta, thế mà còn muốn ông ta bồi thường?

Có ý gì chứ? Sỉ nhục ông ta sao?

Thư ký Hoàng mở to mắt một lúc, thấy đối phương vẫn đang cầm mã thanh toán chờ mình, cuối cùng vẫn không thể quỵt nợ, nếu không thì truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt.

Lúc này ông ta chỉ đành bực bội lấy điện thoại ra thanh toán.

Nhất là sau khi trả tiền xong, ông ta nhận thấy có rất nhiều người trong quán cà phê đang cười nhạo mình, ông ta cảm thấy mặt mình nóng bừng.



Chẳng phải nghe nói cơ thể yếu ớt, thậm chí ngất xỉu vài lần trong giờ thể dục sao?

Nỗi oán hận trong lòng đối với Lâm Tê dâng lên tột độ.

Đồng thời không khỏi bối rối, rốt cuộc vừa rồi cô lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.

Nghe nói chẳng phải yếu đến mức thậm chí ngất xỉu vài lần trong giờ thể dục sao?

Lúc này, Lâm Tê đi theo người phụ nữ đã trả tiền giúp mình ra ngoài, cô dè dặt nhìn đối phương.

Cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy, trong ký ức dường như không có.

Người phụ nữ nhìn thấy cô đang căng thẳng nên dịu dàng an ủi: “Cô không cần quá căng thẳng, không sao đâu. Tôi tên là Trần Văn Hinh, là quản lý của công ty giới giải trí, vừa rồi nhìn thấy nên tiện thể giúp đỡ.”

Lâm Tê do dự giây lát, nhìn thấy cô ấy thực sự không có ác ý.

Lúc này mới nghiêm túc nói: “Đa tạ.”

“Không sao, cũng không bao nhiêu tiền.” Trần Văn Hinh cười, rồi nói: “Tôi muốn hỏi một chút, cô có muốn đến công ty chúng tôi làm nghệ sĩ hay không?”

Cô bị nhan sắc vừa rồi của Lâm Tê thu hút, cô gái có khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng như tuyết, dung mạo và khí chất đều nổi bật.

Nhất là một cái liếc mắt đã khiến lòng người rung động.