Chương 14

Trịnh Tiểu Mai nhận được ám chỉ của chồng, vội vàng từ trong túi móc ta một chiếc lược tự làm đưa qua, “Đào Hoa, chị dâu nghe anh trai em nói, tóc em vẫn luôn có rận, đây là chiếc lược chính anh trai chị dâu làm, em thử dùng nó chải đầu xem, dùng đặc biệt tốt.”

“?!……” Triệu Đào Hoa là lần đầu tiên nghe nói trong tóc của nguyên thân thế nhưng còn có con rận? Lấy tính tình của cô ấy thì cô quả thật không nghi ngờ chút nào việc này!”

Vì thế nháy mắt Triệu Đào Hoa liền cảm giác da đầu tê dại, lông tơ đều dựng lên, phảng phất những con rận đó giờ phút này đang ở trong tóc cô nhảy Disco.

Cô nhận lược còn mang theo khóc nức nở hỏi : “Chị dâu, lược này thật sự có thể đem chúng nó đều chải ra tới sao?”

Trịnh Tiểu Mai đầu tiên là nhìn vào mắt chồng, sau đó đối mặt Triệu Đào Hoa khờ khạo, chị ấy cười nói: “Hẳn là có thể đi, anh ấy nói dùng đặc biệt tốt, chị cũng chưa thử qua.”

Loại trả lời gà mờ này giống như quảng cáo giả dối của đời sau không thể làm cho người tin phục. Nhưng Triệu Đào Hoa vẫn lựa chọn đem lược thu vào trong túi, hơn nữa cô cần phải lập tức lập tức đi gội đầu, chỉ cần tưởng tượng đến đầu tóc có rận, cả người cô đều nứt ra rồi……

Tới chạng vạng, ông anh thứ ba của nguyên thân, Triệu Chính Tây cũng ông anh thứ tư Triệu Chính Bắc cũng phong trần mệt mỏi đã trở lại. Chu Minh Lan nhìn về phía sau hai người, nghi hoặc hỏi con thứ ba, “Chính Tây, vợ con đâu? Sao chỉ có một mình con trở về?”

Vợ Triệu Chính Tây là Lâm Hạnh Nhị, xem như thôn hoa ở thôn bên cạnh. Lúc trước khi hai người bọn họ kết hôn toàn bộ người dân của đồn điền Đông Sơn này đều là khϊếp sợ không thôi.

Lúc này, hắn nhấp chặt môi, trên khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra tới vui mừng của một người vừa mới kết hôn không lâu : “Cô ấy có việc về nhà mẹ đẻ.”

Biết con trai nhà mình có tính cách chất phát hướng nội, có cô gái nguyện ý gả cho hắn đã xem như không tồi, Chu Minh Lan tiếp nhận túi đồ hai con trai cầm ở trong tay, cũng liền không tiếp tục truy vấn đến cùng.

Hôm nay là ngày người nhà đoàn tụ, cơm chiều muốn so ngày thường ăn đến phong phú một ít.

Vì để có thể nhận được tích phân, Triệu Đào Hoa xung phong nhận việc, đưa ra yêu cầu muốn đi nấu cơm, kết quả cô vừa nói ra đã bị chị dâu cả Trịnh Tiểu Mai đang ở trong phòng bếp đẩy trở về phòng : “Em đi nói chuyện phiếm cùng bọn anh trai em đi, nơi này đã có chị, chờ đến khi ăn cơm chị kêu mọi người.”

Bởi vì Trịnh Tiểu Mai lớn lên cao to, sức lực lớn, Triệu Đào Hoa liền giống như một đứa trẻ tay trói gà không chặt, còn chưa phản kháng cả người đã bị đẩy vào trong phòng. Cô chỉ có thể đánh mất ý định nấu cơm, đem ánh mắt tỏa định trên người bốn ông anh nhà mình.

Cùng lúc đó, bốn người bị cô em gái đánh giá không hẹn cùng nhìn về phía em gái, không khí ban đầu còn tính náo nhiệt bỗng nhiên trở lên có chút lạnh lẽo.

Triệu Chính Nam là người ở cùng Triệu Đào Hoa lâu nhất trong đám anh em trai, hắn thấy không ai lên tiếng, hắn chủ động mở miệng nói: “Như thế nào em lại đến đây? Không cần hỗ trợ nấu cơm?”

Thời gian gần đây em gái vẫn luôn tranh đoạt nấu cơm, việc này ở nhà họ Triệu đã không tính là cái gì mới mẻ, nhưng ba người anh trai khác đối với việc này lại không hề cảm kích. Ngồi gần Triệu Chính Nam nhất là ông anh cả Triệu Chính Đông, tròng mắt nhỏ của hắn vừa chuyển, cố ý lấy lòng em gái nhà mình liền lên tiếng nói: “Thằng hai, sao mày lại nói chuyện với Đào Hoa như vậy? Bên ngoài đã có chị dâu bận rộn, Đào Hoa chỉ cần phụ trách ăn là được.”

“……” Tuy rằng biết nguyên thân ở làng là có tiếng cọp mẹ, nhưng Triệu Đào Hoa không nghĩ tới ở trong nhà cô ấy cũng có uy nghiêm như vậy.

Đối mặt với mấy ông anh trai coi cô thành hồng thủy mãnh thú, cô đem một ít tóc dài che trên chán vén ra sau tai, ngay sau đó dịu dàng cười, “Gần đây em đang học nấu cơm, các anh muốn ăn gì có thể nói với em, hôm nào đó em làm cho các anh ăn.”

Giọng nói mềm mại dễ nghe động lòng người của cô, nhưng nghe vào trong tai ba vị anh trai kia lại giống như ma âm.

Bọn họ liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, chỉ cảm thấy em gái nhỏ nhà bọn họ đột nhiên ôn nhu thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.

Hai tay ông anh thứ tư Triệu Chính Bắc cắm túi nhìn về phía Triệu Đào Hoa, trên mặt treo lên hai chữ “khinh thường”, hình tượng một đầu lộn xộn tóc tai lại rất hợp với một bộ râu ria xồm xoàm của hắn, giống như đám thanh niên tham gia văn nghệ của đồi sau, cảm giác nản lòng còn mang theo thanh cao không nhuộm phàm trần, cùng mấy ông anh trai khác trở thành hình ảnh đối lập.

Triệu Đào Hoa đối diện với tầm mặt lạnh nhạt của ông anh thứ tư kia, ý cười trên mặt cô không giảm chút nào, bời vì cô biết, muốn thay đổi ấn tượng khắc sâu của nguyên chủ đối với những người này cũng không dễ dàng như vậy. Dù sao cô có rất nhiều thời gian, vậy thì việc đánh tốt quan hệ với bọn họ cứ từ từ đi…

Hiện giờ một nhà lão tứ nhà họ Triệu xem như đều có mặt đông đủ, ở trên bàn cơm Tiền Bảo Như lại nhắc đến một lần nữa việc phân gia.

Khác với mấy ông em trai làm bộ bình tĩnh, Triệu Chính Đông là người thứ nhất không ngồi yên được, đôi đũa hắn đang cầm trong tay dừng lại, hắn nhịn không được kinh ngạc lên tiếng : “Bà nội, đang êm đẹp phân gia làm gì a? Mọi người sống cùng nhau không phải khá tốt sao?”

Tiền Bảo Như đem ánh mắt dịch hướng hắn, bà làm sao không rõ suy nghĩ của hắn? Vì thế bà nhấp nhấp môi, giải quyết dứt khoát nói: “Có hợp tất có phân, chờ nhà bác cả mấy đứa trở về chúng ta liền phân gia, bà chỉ nói một tiếng cho mấy đứa biết để trong lòng có cái số mà thôi, cũng không phải muốn lấy ý kiến của mấy đứa.”

Triệu Chính Đông vốn định lại tranh thủ một chút, lại bị lão cha nhà mình trừng mắt nhìn một cái, hắn chỉ có thể đem chủ ý đánh tới trên người mấy ông em trai, muốn cùng bọn họ thương lượng đối sách một chút.

Vì thế sau khi kết thúc bữa cơm chiều, bốn anh em nhà lão Tứ ngồi ở trong sương phòng, Triệu Chính Đông sấn cha mẹ không ở nói ra ý nghĩ của chính mình, “Mấy đứa cũng đồng ý phân gia sao? Đào Hoa bị nhà chú hai khi dễ như vậy, bằng gì chúng ta phải phân gia?”

“Bà nội nói phân nhất định phải phân, anh có thể nói được bà nội?” hai cánh tay Triệu Chính Nam bắt chéo để trước ngực, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tính toán của ông anh cả nhà mình.

Triệu Chính Đông bị hắn nhìn đến chột dạ, chỉ có thể quay đầu hỏi hai người còn lại.

Triệu Chính Tây nâng mắt lên “ n” một tiếng, liền không nói nữa. Hắn cùng Triệu Chính Nam chính là song bào thai, bởi vì tính cách hoàn toàn bất đồng, diện mạo cũng liền khác nhau.

Mà Triệu Chính Bắc càng sẽ không quản loại việc vặt phân gia hay không phân gia này, toàn bộ tâm tư của hắn đều đang đặt ở chỗ ở của thanh niên trí thức cách nhà hắn không xa kia.

Thấy bọn họ đều không để bụng, Triệu Chính Đông quả thực là buồn bực cực kỳ, trong giọng nói cũng mang theo cảm xúc tức đến hộc máu của mình : “Mấy đứa có phải ngốc hay không a? Chỉ cần không phân gia chúng ta có thể tùy thời tùy chỗ giúp cho Đào Hoa hết giận, nếu phân gia, chính là thành toàn cho bọn họ đâu.”

Đối với Triệu Đào Hoa, mấy ông anh trai này đều là vừa yêu quý vừa hận.

Ở khoang thời gian trước khi con bé này năm tuổi, bọn họ đều đem con bé trở thành bảo bối phủng hống trong lòng bàn tay, nhưng sau đó càng lớn, tính cách của con bé càng bá đạo, tất cả bọn họ đều là khổ đến không nói nổi. Thế cho nên trừ bỏ yêu thương thì bọn họ đối với con bé càng nhiều oán khí.

Triệu Chính Nam thấy anh cả nhà mình nóng này, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói : “Anh nếu muốn xuất đầu cho con bé vậy liền đem Thẩm Thiên Bách đấm cho một đốn, đừng chuyện gì đều xả lên trên người con bé.”

Hai người khác thấy thế cũng đều đứng lên rời đi, chỉ để lại một mình Triệu Chính Đông ngồi ở chỗ đó giận dỗi.

Lúc này, ở một căn phòng khác.

Triệu Đào Hoa đang trộm làm củ cải ướp đường dấm.

Sợ ngoài cửa nghe được động tĩnh, mỗi một động tác cô đều là nhẹ lấy nhẹ để.

Tất cả gia vị của món củ cải ướp đường dấm cô đã lấy lá trà đổi cùng người khác.

So với việc bỏ chỗ lá trà đó ra làm món trứng luộc lá trà thì cô cho rằng còn không bằng đổi đến các gia vị khác làm được nhiều món mỹ vị hơn mới có lời.

Củ cải là rau được trồng trong vườn, xốp giòn nhiều nước.

Đầu tiên cô đêm cải trắng rửa thật sạch, sau đó cắt thành lát, rồi dựa theo cách làm trong trí nhớ gia nhập vào bên trong các loại gia vị, quấy đều. Kế tiếp cứ cách nửa giờ cô liền quấy đều củ cải cùng nước sốt với nhau, tổng cộng làm bốn lần như vậy, cuối cùng cô đem chỗ củ cải ướp này đến chỗ râm mắt để qua một đêm.

Đến khi làm xong hết thảy thì trời đã gần rạng sáng.

Bên ngoài trăng non cong cong, ánh trăng sáng ngời, Triệu Đào Hoa rửa mặt xong nằm lên trên giường đất. Ánh mắt cô không tự chủ được luôn nhìn về phía bồn củ cái ướp đường dấm kia rồi rơi vào trong hồi ức.

Đời trước khi cô còn là học sinh, mỗi ngày cơ đều ăn món củ cải muối, khi đó trừ bỏ học tập cùng làm công cô căn bản không có thời gian giải trí.

Trừ bỏ vất vả, mỗi ngày cô còn phải gặp các loại xem thường cùng đãi ngộ không công bằng.

Chỉ có một niềm vui duy nhất chính là từ nhỏ đến lớn mỗi khi cô ngủ đều sẽ mơ thấy một cậu bé tên là Thẩm Thiên Tề, cậu ấy đều cùng cô nói chuyện phiếm.

Tuy rằng hai người không ở cùng thời không, nhưng chỉ có cậu ấy coi cô là bạn, bọn họ cùng nhau lớn lên, sẽ nói hết những khổ sở cũng như điều thú vị bên người cho nhau nghe.

Có đôi khi cô nghĩ, nếu bọn họ có thể sống cùng một thế giới thì tốt biết bao nhiêu? Đáng tiếc, vĩnh viễn điều đó sẽ không trở thành hiện thực.

Nhoáng cái đã trải qua 20 năm, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng ở ba tháng trước hai người đã hoàn toàn mất đi liên hệ……

Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Đào Hoa tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là nhìn xem củ cải ướp đường dấm tối hôm qua làm như thế nào.

Chỉ thấy nước dấm màu mận chín đã thấm nhập vào những miếng củ cái được thái hơi mỏng, mùi vị đường dấm ê ẩm quanh quẩn trong cánh mũi, chọc đến cô phải vươn ra ngón tay kẹp lên một mảnh nhỏ cho vào miệng, trong nháy mắt, vị tươi mới chua ngọt thoải mái lan tràn đến toàn bộ khoang miệng cô.

Củ cải nhai lên rất giòn, làm cho dạ dầy cực kỳ thoải mái.

Triệu Đào Hoa ăn một mảnh còn muốn ăn mảnh thứ hai, nghĩ thầm: Nếu có một chén cơm tẻ ăn cùng, như vậy càng hoàn mỹ.

Đáng tiếc, thời buổi này gạo là đồ xa xỉ, cô chỉ có thể tạm thời dựa vào ảo tưởng tới đỡ thèm……

Theo tiếng gà trống gáy sáng, người nhà họ Triệu lục tục tất cả đều dậy.

Bởi vì trong nhà nghèo, trừ bỏ người đã cưới vợ được chia cho một gian phòng nhỏ bên ngoài, thì mấy tên chưa vợ con gì như Triệu Chính Nam cùng Triệu Chính Bắc chỉ có thể ở cùng một chỗ, không có phòng riêng.

Triệu Chính Nam gãi gãi tóc ngắn, mở to hai mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn thấy Triệu Đào Hoa bưng một cái bồn tráng men nho nhỏ từ trong phòng đi ra, liền tò mò tiến lên hỏi: “Em đây là làm gì? Như thế nào sẽ có múi dấm?”