Chương 30

“Ngươi như thế nào anh không nói sớm nha ~” Triệu Đào Hoa bước chân khựng lại, thực hối hận đi với hắn chuyến này, suy tư một cái chớp mắt cô cũng chỉ có thể đồng ý với biện pháp giải quyết trước đó của hắn.

Vô luận như thế nào, cạy góc tường và việc tổn hại đạo đức, hai anh em cô không thể làm.

Lúc này, trong nhà chính của nhà họ Tôn.

Tôn Lan Khê đang hồng hai tròng mắt cố gắng nói lý với mẹ mình, cô không rõ vì cái gì người trong nhà lại gả cho cô cho một người nam nhân lớn hơn cô đến mười tuổi, liền tính điều kiện đối phương có tốt như thế nào chẳng lẽ cha mẹ lại không quan tâm đến ý kiến của cô?

Chẳng lẽ tiền tài liền thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến có thể không nhớ cốt nhục tình thân? Manh hôn ách gả (mù cưới câm gả), giống như người câm điếc chấp nhận cuộc hôn nhân này).

Cuộc hôn nhân không có cảm tình chính là một phần mộ, cô không nghĩ thỏa hiệp đề mà hối hận cả đời!

“Con không cần trừng mắt nhìn mẹ như vậy, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con. Tuổi tác lớn một chút có thể biết đau lòng con, hơn nữa, đối phương còn là người có công việc chính thức trên thành phố đâu, chờ sau khi con gả chồng, mỗi ngày đều có thể ăn đến gạo trắng, con còn muốn chọn cái gì? Com xem chị con tìm ra một người tuổi tác sấp xỉ với mình rồi kết hôn, nhưng kết quả không phải là trở thành một quả phụ sao?”. Tôn Lan Khê ngồi trên ghế lườm bà, bởi vì tức giận mà mặt bị trướng đến đỏ bừng.

Tôn Lan Hà ở một bên nghe hai mẹ con nói chuyện, không khỏi lộ ra một mạt cười khổ, cô tưởng thay em gái phản bác hai câu, nhưng hiện tại đã biết, mình căn bản không có tư cách mở miệng, chỉ có thể gải vờ câm điếc tiếp tục làm một người trong suốt.

Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, ai lại nguyện ý làm một quả phụ đâu?

Lúc này, bên ngoài sân nhà họ Tôn truyền đến một trận đạp cửa, Tôn Lan Hà lập tức đứng lên tính đi ra ngoài mở cửa dựa vào cơ hội này rời khỏi chỗ thị phi này. Chẳng qua Tôn Lan Khê lại nhanh hơn cô một bước, em gái cô đã bước trước ra khỏi phòng.

Ở ngoài cửa, Triệu Đào Hoa nhận lấy hộp cơm trong tay Triệu Chính Nam gõ vang cửa nhà họ Tôn. Cô đã nghĩ, mặc kệ là ai ra mở cửa, cô chỉ cần đưa đồ xong liền đi, tuyệt đối sẽ không trộn lẫn vào mớ rắc rối này.

“Ai a?”

Theo một tiếng hỏi chuyện nhu nhu, cửa gỗ bị mở ra.

Triệu Đào Hoa nhìn cô gái đứng trước mặt mình, liếc mắt một cái cô đã nhận ra cô gái này là Tôn Lan Khê.

Ở đồn điền Đông Sơn Truân, Tôn Lan Khê cũng coi như cô gái xinh đẹp số một số hai, tuy rằng cô ấy không phải là dạng diện mạo phúc hậu mà thế hệ trước yêu thích, nhưng cô ấy có sự dịu dàng của con gái Giang Nam.

Nếu không phải đối phương đã có đối tượng làm mai, cô thật muốn đương đem cô gái này trở thành chị dâu của mình.

“Chào cô, xin hỏi chị Lan Hà có ở nhà không?”

Tôn Lan Khê nhìn hai người đứng ngoài cửa, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sâu đó vành mắt đang sưng lại trở lên càng đỏ, “Hai người chờ một lát, tôi đi gọi chị ấy.”

Nói xong cũng không quan tâm hai người đứng bên ngoài có nghe rõ hay không, cô vội vàng bước nhanh vào trong nhà, vừa nhìn liền biết tình trạng của cô không quá thích hợp.

“Anh trai, chúng ta giống như tới không đúng thời điểm.” Triệu Đào Hoa nhìn về phía bóng dáng sắp sửa biến mất sau cửa phòng khẽ nhíu mày, không khỏi phỏng đoán trong đầu xem nhà họ Tôn đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Chính Nam cũng thấy đôi mắt khóc đến đỏ hồng của Tôn Lan Khê, hắn lại nghĩ tới cảnh tình cờ gặp được lần trước. Hắn nhấp chặt môi mỏng, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

Tôn Lan Hà không nghĩ tới đã trễ thế này hai anh em nhà họ Triệu còn sẽ đến nơi này cho Tiểu Tảng của cô đồ ăn. Cô vội vàng đầy mặt tươi cười ra gặp người. Có Triệu Đào Hoa ở đây, cô cùng Triệu Chính Nam cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, vì thế một hai đòi mời hai người vào trong nhà uống miếng nước mới chịu.

Triệu Đào Hoa nguyên bản tưởng đưa xong đồ vật liền đi, nhưng không chịu nổi đối phương quá nhiệt tình, chỉ có thể ở ỡm ờ đi vào trong nhà họ tôn.

Nhà họ Tôn có hai cô con gái, con gái cả thủ tiết về nhà mẹ đẻ ở là Tôn Lan Hà, con gái thứ hai chính là Tôn Lan Khê. Bởi vì trong nhà không có người có thể làm việc nặng, vì vậy mà nhà bọn họ cũng là nhà nghèo khó trong đồn điền.

Nhưng mẹ của các cô là Hoàng Thu Nguyệt lại chẳng buồn sầu một chút nào. Hai cô con gái của bà lớn lên đều không tồi, tương lại đều có thể gả cho người trong sạch. Chẳng sợ con gái cả của bà bây giờ đã là một quả phụ, thì người muốn cưới cô vẫn tranh cướp nhau không ít. Đến lúc đó cô có thể giúp đỡ một chút nhà mẹ đẻ, như vậy nhà bà cái gì đều có.

Thấy có khách tới trong nhà, Hoàng Thu Nguyệt chỉ có thể ngưng hẳn đề tài phía trước đi ra chiêu đãi bọn họ. Trên mặt bà tươi cười, một chút đều không nhìn ra được vừa mới rồi còn đang tức giận.

Triệu Chính Nam theo bản năng nhìn quét một vòng bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp nhu nhược kia.

Ông Tôn đang ngồi ở một góc, lặp đi lặp lại động tác cuốn thuốc lá sợi, không hé răng. Hoang Thu Nguyệt thấy chồng mình như vậy liền đem người đuổi vào trong phòng, sau đó xoay người trò chuyện cùng hai anh em nhà họ Triệu.

“Ai nha, hai đứa lại đưa đồ ăn ngon cho Tiểu Tảng a? Đứa nhỏ này mỗi ngày đều nói về chú Triệu của nó tốt như thế nào đâu. Tôi là bà ngoại đều ghen ghét.”

Triệu Đào Hoa kinh ngạc nhìn về phía Triệu Chính Nam, nghĩ thầm khó trách trong làng sẽ truyền ra nhàn thoại của hắn cùng Tôn Lan Hà. Ông anh trai này của cô vẫn thường xuyên đưa đồ ăn lại đây, cũng không khỏi quá trượng nghĩa đi?

May mắn Tôn Lan Hà không phải cái loại phụ nữ bạch liên trà xanh tâm cơ, bằng không muốn cuốn lên cái loại thẳng năm như ông anh nhà cô quả thật dễ như trở bàn tay~

Lợi nói dễ nghe ai đều thích nghe, Triệu Chính Nam gãi gãi tóc ngắn, thẹn thùng cười, “Thím, thím đừng nói như vậy, Đại Mao là anh em tốt của cháu, Tiểu Tảng chính là cháu trai của cháu, cháu làm này đó là chuyển hẳn là.”

Khi mọi người chuyện Tôn Lan Khê vẫn luôn không ra tới, không biết đi nơi nào? Theo sắc trời dần dần tối đen hơn nữa, hai anh em nhà họ Triệu không lại tiếp tục ở lại. Tôn Lan Hà đem người đưa đến ngoài cửa, trong giọng nói hơi mang xin lỗi, “Thật là ngượng ngùng, hôm nay trong nhà ra chút trạng huống, cũng không thể đảo chén nước cho hai người, trời tối đường không dễ đi, hai người đi về cẩn thẩn một chút.”

Kỳ thật Triệu Đào Hoa rất tò mò nhà họ Tôn xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương rõ ràng không nghĩ nói ra trước mặt cô. Cô cũng ngượng ngùng hỏi thăm, vì thế túm ông anh trai khờ khạo đang đứng bên cạnh chuẩn bị về nhà.

Liền vào lúc nhà họ Tôn đóng lại cửa ngõ, ở phía sau hai người bọn họ u bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, “Anh Chính Nam, anh chờ một chút!”

Triệu Chính Nam nghe tiếng quay đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt nai con trong vắt của Tôn Lan Khê, có thể do đã khóc, trong cặp mắt kia thoạt nhìn qua còn đang ngập nước.

Hầu kết của hắn không tự giác lăn lộn, theo bản năng ôn nhu hỏi qua : “Cô tìm tôi có việc?”

Tôn Lan Khê tiến lên hai bước cũng không lập tức trả lời hắn, mà là nhìn về phía Triệu Đào Hoa, mặt đỏ lên như muốn lấy đủ dũng khí sau đó mới mở miệng, “Đào hoa, tôi có thể đơn độc nói hai câu cùng anh Chính Nam không?”

“……” Đầu tiên Triệu Đào Hoa chớp hai hạ mắt, ng·ay sau đó mới phản ứng lại, bây giờ mình hình như là một cái bóng đèn cỡ lớn a. Vì vậy mà cô thức thời nhường lại chỗ cho hai người này, “Vậy hai người nói đi, tôi đi đến cái cây phía trước kia.”

Ng·ay sau đó cũng mặc kệ Triệu Chính Nam nghĩ gì, cô chạy nhanh trốn đi.

Dưới màn đêm đen, chung quanh là rừng cây, im ắng.

Vì tránh cho đυ.ng tới người quen, hai người Triệu Chính Nam đi vào một chỗ yên lặng. Tôn Lan Khê vẫn luôn gắt gao đi theo phía sau hắn, có thể thấy được cô cực kỳ tin cậy đối với nam nhân trước mắt này. Tư thái của cô nhu nhược làm cho cho người ta có cảm giác cô giống như một loại chim nhỏ nép vào người khác.

Chẳng qua Triệu Chính Nam đi ở phía trước, cũng không có chú ý tới điểm này. Hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ đối phương vì sao lại tìm hắn?

Đặc biệt hiện tại vẫn là đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, hắn cảnh cáo chính mình đừng suy nghĩ bậy bạ, lại không thể khống chế suy nghĩ này phát tán trong đầu, giống như chờ mong lại không dám chờ mong.

Sau khi hai người dừng lại, Triệu Chính Nam xoay người nhìn Tôn Lan Khê, nơi ánh mắt đi qua mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không? Cô gặp phải phiền toái gì, có thể nói với tôi.”

Quãng đường đi chỉ có vài bước, nhưng Tôn Lan Khê rối lắm một lần lại một lần, cuối cùng phần tâm tư của bản thân đã chiến thắng lý trí. Cô chậm rãi ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía Triệu Chính Nam, giọng nói vẫn mềm nhẹ như cũ, “Anh Chính Nam, anh có yêu thích ai không? Hoặc là đối tượng?”

Hỏi xong cô khẽ cắn cánh môi, đôi môi trắng nhàn nhạt.

“?……” Triệu Chính Nam ngẩn ra, hai cánh tay hắn dán gắt gao vào hai sườn, bàn tay moi li quần dài màu xanh lục, “Tôi không có đối tượng.”

Tuy Triệu Chính Nam cảm thấy quái dị, cũng không rõ Tôn Lan Khê vì sao lại hỏi hắn vấn đề này, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nại tính tình đúng sự thật trả lời.

Nghe thấy đáp án này của hắn, bả vai Tôn Lan Khê buông lỏng, đồng thời sắc mặt càng thêm thấp thỏm, “Anh Chính Nam, em thích anh.”

Có thể bởi vì đây là một việc gan lớn nhất mà Tôn Lan Khê trải qua trong đời, nên khuôn mặt cô đỏ bừng giống như màu đỏ của áng nắng chiều. Chẳng sợ sắc trời mờ mờ, nhưng đứng cách cô chỉ một cánh tay, Triệu Chính Nam vẫn nhìn thấy rõ.

Tôn Lan Khê là một cô gái xinh đẹp, hôm nay nếu đổi lại là một người đàn ông khác nghe phần thổ lộ này của cô, người ta chắc chắn sẽ cao hứng đến bay lên. Nhưng Triệu Chính Nam hiển nhiên không phải người bình thường, hắn nhăn lại mày rậm hỏi trắng ra: “Có phải người nhà bắt cô lấy chồng không?”

Triệu Chính Nam chỉ là người thẳng tính nhưng không phải kẻ ngốc, kết hợp tin tức lần trước biết được từ trong miệng Tôn Lan Hà, hắn bỗng nhiên đoán được cái gì, không biết vì sao trong ngực có chút khó chịu.

“……” Tôn Lan Khê kinh ngạc nâng hai mắt lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết chính mình có nên tiếp tục thổ lộ hay không.

Anh ấy như thế nào biết chuyện này? Anh ấy có thể hiểu lầm tâm ý của mình hay không? Có cho rằng mình chỉ là đang lợi dụng anh ấy?

Càng nghĩ càng nóng vội, ngay cả nói chuyện Tôn Lan Khê đều trở nên gập ghềnh, “Nhà em… Xác thật thay em nhận một mối kết hôn, nhưng em không nghĩ gả cho người đó, nhưng anh Chính Nam, em không nghĩ muốn lợi dụng anh!” EM chỉ nghĩ gả cho anh mà thôi……

Một câu cuối cùng, Tôn Lan Khê không dám lại nói ra khỏi miệng.

Triệu Chính Nam cũng không biết cô gái nhỏ đang rối rắm cái gì, hắn khó được có lúc nghiêm túc, lên tiếng nói : “Không muốn gả liền không gả, nếu nhà cô lại bắt ép cô, cô nói cho tôi, tôi nghĩ cách cho cô.”

Trong mỗi một cô gái đều có cảnh lãng mạn anh hùng cứu mỹ nhân, Tôn Lan Khê cũng không ngoại lệ, từ lần trước được người nam nhân này cứu sau, cô đã liền thích hắn.