Chương 45

Ăn vạ thanh niên trí thức, loại việc dơ bẩn này nếu để cho người ngoài biết thì thể diện nhà họ Triệu cũng liền không còn muốn nữa.

Cùng lúc đó, tin tức ngày hôm qua Triệu Đào Hoa bị rơi xuống nước đã truyền khắp toàn bộ đồn điền Đông Sơn. So với tình trạng sực khỏe của Triệu Đào Hoa, thì mọi người lại càng muốn biết Thẩm Chi Sơ có thể cưới người về nhà hay không. Còn có, nhà họ Thẩm cùng nhà họ Triệu sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Rốt cuộc trước đó hai nhà đều đánh nhau ra tới thù hận, làm sao có thể dễ dàng bình thường xuống dưới?

Nhà họ Thẩm cũng trước tiên đã nghe nói đến chuyện này, so với Thẩm Viễn Chinh bình tĩnh, Vương Tiểu Vân quả thực là đứng ngồi không yên.

Bà ta chỉ cần tưởng tượng đến một ngày Triệu Đào Hoa sẽ biến thành cô cháu dâu bà ta phải lấy lòng, bà ta hận không thể lập tức đến chỗ ở của thanh niên trí thức khuyên can Thẩm Chi Sơ đừng làm việc dại dột.

Nhưng Thẩm Viễn Chinh không cho bà ta đi, bà ta chỉ có thể ngồi ở trong nhà lo lắng suông.

Ở khoảng cách nhà họ Thẩm không xa chính là chỗ ở của thanh niên trí thức.

Thẩm Chi Sơ ngồi ở trong phòng nhìn Thẩm Thiên Bách không mời mà đến đang ngồi trên ghế có chút không biết nên nói cái gì.

Trước khi xuống nông thôn, hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn sẽ cùng em họ trở thành quan hệ đối lập, nhưng với sự tồn tại của Điềm Điềm làm cho hai người bọn họ không có cách nào ở chung giống như trước đây.

Liền như hiện tại, rõ ràng người này cùng Điềm Điềm không có một chút quan hệ gì, vậy mà Thẩm Thiên Bách còn muốn chạy đến chỗ hắn xen vào việc người khác, làm cho hắn rất phiền chán.

Thẩm Thiên Bách bị anh họ nhìn đến trong lòng mọc lông, thấy anh họ vẫn luôn không nói chuyện, hắn chỉ có thể hơi xấu hổ mà tiếp tục nói: “Anh, em quá hiểu biết cái cô Triệu Đòa Hoa kia, lần này cô ta rơi xuống nước nhất định vì muốn ăn vạ lên người anh, anh ngàn vạn lần đừng bị cô ta lừa mà mắc mưu.”

“Phải không?” Thẩm Chi Sơ trầm mặt lạnh xuy một tiếng nói: “So với cậu, tôi càng biết cách làm người của cô ấy, cậu cũng đừng ở chỗ này lo chuyện bao đồng, còn không bằng sớm chút về nhà chăm sóc cho vợ cậu thì hơn.”

Thẩm Thiên Bách bị dỗi đến sửng sốt, hắn bỗng nhiên có loại ảo giác đang trở lại đời trước, đời trước cũng là như thế này, mặc kệ Triệu Đào Hoa làm sự tình hỗn trướng như thế nào, tâm của ông anh họ này của hắn đều hướng về cô ta.

“Anh, em là em trai của anh, em không muốn anh bị một người ngoài chơi đùa đến xoay quanh.” Khi nói ra lời này, trong cổ họng hắn nghẹn lại oán niệm, hắn vì hiện tại, cũng vì đời trước của mình mà phát tiết ra bất mãn.

Thẩm Chi Sơ không biết hắn là trọng sinh, đối mặt với phần oán khí của Thẩm Thiên Bách, mặc dù phần oán khí này nhỏ đến khó phát hiện thì hắn vẫn nhăn lại mày, nói, “Vẫn là câu nói kia, cậu quản tốt chuyện của mình, chuyện của tôi, cậu không cần trộn lẫn vào.”

Tưởng tượng đến tên nhóc này đã từng là vị hôn phu của Điềm Điềm, trong lòng Thẩm Chi Sơ quả thật có một chút cảm giác không thoải mái. Hơn nữa bây giờ hắn còn muốn đi nhà họ Triệu trộm nhìn xem Điềm Điềm hiện tại như thế nào, không có thời gian rảnh tiếp tục vô nghĩa đi xuống.

Thấy Thẩm Chi Sơ “nhất ý cô hành” (một mình hành sự, ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình), Thẩm Thiên Bách bị tức giận đến không được, nhưng hắn lại lo sợ với thân phận nhà giàu số một trong tương lại của đối phowng, vì vậy liền nhắm chặt miệng không nói chuyện nữa.

Sau khi tiễn Thẩm Thiên Bách đi sau, Thẩm Chi Sơ thay đổi một thân quần áo sạch sẽ đi về phương hướng nhà họ Triệu.

Hắn biết hiện giờ trong làng nhất định sẽ truyền ra một ít tin đồn vớ vẩn, vì tị hiềm hắn đi đường tắt đến nhà họ Triệu, một đường tâm cẩn thận đề phòng đến mười phần, giống như đi bắt đặc vụ vậy.

Lúc này, Triệu Đào Hoa không còn tiếp tục đi đến Cục Công An, mà là đứng bên ngoài nhìn Chu Minh Lan túm tóc Lâm Hạnh Nhi, đi theo bọn họ trở về nhà.

Người nhà họ Triệu thực ngoài ý muốn khi thấy ba người nhanh như vậy đã trở về, rồi lại nhìn thấy Lâm Hạnh Nhi kia đầu tóc lộn xộn cùng nước mắt trên mặt càng là không hiểu ra sao.

Trải qua Chu Minh Lan một phen giải thích kẹp dao giấu kiếm sau, tất cả mọi người chấn kinh rồi.

Triệu Chính Tây không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Lâm Hạnh Nhi, hắn gắt gao nắm chặt hai bàn tay thành nắm tay nỗ lực ẩn nhẫn.

“Triệu Chính Tây, con cùng vào nhà với mẹ!” Chu Minh Lan hai tay chống nạnh, hoàn toàn làm lơ hai mắt đẫm nước mắt của Lâm Hạnh Nhi, một lòng chỉ nghĩ trả lại cho con gái một cách nói.

Ánh mắt Triệu Chính Tây chợt lóe, hắn gục xuống đầu, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Chu Minh Lan nói, bước vào trong nhà, liền tính Lâm Hạnh Nhi cho hắn nhiều ám chỉ thế nào, hắn đều không có phản ứng.

Nhìn đến lúc này, Triệu Đào Hoa yên lặng rời khỏi nhà chính muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút. Cô cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, càng không nghĩ tới Lâm Hạnh Nhi này lại có tâm tư đẩy mình xuống sông như vậy.

Cô mắng cô ta một câu bệnh tâm thần, cũng không quá.

Bất tri bất giác Triệu Đào Hoa đi đến cửa gỗ nhỏ ở sau nhà, cô lơ đãng nâng mắt lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt u ám thâm trầm của nam nhân kia.

Nháy mắt, từng màn ngày hôm qua ở trong đầu Triệu Đào Hoa bay nhanh hiện lên, hai người không hẹn mà cùng đỏ mặt, còn ẩn ẩn lộ ra vài phần xấu hổ.

“Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.” Triệu Đào Hoa dùng ngón tay chỉ về phòng chất củi ở phía sau nhà mình, cô cảm giác nơi đó xem như địa phương tương đối an toàn.

Rốt cuộc lúc này chú ý của người trong nhà đều ở trên người lâm Hạnh Nhi, hẳn là sẽ không có ai phát hiện bọn họ.

Thấy cô khí sắc hồng nhuận không có gì trở ngại, Thẩm Chi Sơ rốt cuộc yên tâm. Hắn suy nghĩ một cái chớp mắt rồi gật đầu đồng ý, đi theo cô vào sân.

Phòng chứa củi nhà họ Triệu không lớn, trong phòng khá tối, trừ bỏ mấy vại dưa muối thì chỉ còn một tí tập vật, không còn có gì khác.

Tối tăm ảnh hưởng đến thị lực của con người, nhưng lại làm cho những cảm giác khác phóng lớn lên mấy lần.Triệu Đào Hoa có thể nghe được vô cùng rõ ràng tiếng hít thở của Thẩm Chi Sơ cùng hormone phát ra từ trên thân thể hắn. Bỗng nhiên cô có chút hối hận khi bản thân đã chọn chỗ này để nói chuyện.

Hai người đứng yên trên một chỗ đất trống, Triệu Đào Hoa sửa sang lại suy nghĩ của mình, nghiêm túc hướng về Thẩm Chi Sơ nói lời cảm ơn, “Chi Sơm cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Mà lúc này Thẩm Chi Sơ căng chặt thân mình, cúi đầu nhìn về phía cánh môi lúc đóng lúc mở của Triệu Đào Hoa, tim hắn đập không khỏi nhanh hơn.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dễ dàng làm cho người miên man bất định. Hắn cảm giác nếu cô đến gần hắn một chút nữa, hắn nhất định sẽ điên……

“Điềm Điềm.” Hắn ngóng nhìn cô thật sâu, liếʍ một chút hai môi khô khốc của mình, thanh âm có chút ấm ách, “Tôi, tôi thích cô.”

Sự việc lần này cho hắn một hồi chuông cảnh cáo lớn, vận mệnh vô thường, ai cũng không thể đoán trước ng·ay sau đó sẽ phát sinh cái gì.

Nếu cô đã chủ động đi vào thế giới của hắn, như vậy hắn không thể tiếp tục yếu đuối đi xuống, chẳng sợ khi nói ra tiếng lòng, cô không thích hắn, thì hắn vẫn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Thình lình xảy ra cảnh Thẩm Chi Sơ bày tỏ tình yêu làm cho đại não của Triệu Đào Hoa trong nháy mắt trống rỗng, đến khi cô lấy lại tinh thần, khóe môi cong ra một cái độ cung, “Thẩm Chi Sơ, anh có biết anh đang nói cái gì sao?”

Thấy Triệu Đào Hoa không lộ ra bất luận phản cảm gì, lá gan Thẩm Chi Sơ trở nên lớn hơn nữa. Hai tay hắn nắm lấy bả vai cô, đáy mắt tràn đầy thâm tình quyến luyến làm cho Triệu Đào Hoa không thể bỏ qua, “Tôi đương nhiên biết mình đang nói cái gì, Điềm Điềm, tôi thích cô, từ lần đầu tiên cô khóc trước mặt tôi, tôi đã thích cô rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, số lần Triệu Đào Hoa khóc dùng năm đầu ngón tay là có thể đếm đủ, và lần khóc để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho cô, chính là ngày cô nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, nhưng cùng ngày hôm đó cô lại nhận được cuộc gọi báo rằng viện trưởng ở cô nhi viện của cô bệnh tình đã ở tình trạng nguy kịch.

Buổi tối hôm đó, cô khóc mệt liền ngủ rồi. Vì thế liền để cho Thẩm Chi Sơ thấy được bộ dáng xấu hổ khóc đến hai mắt sưng vù lên của cô kia.

Bộ dáng lúc ấy của cô làm cho hắn hoảng sợ, sau đó hắn kiên nhẫn dỗ dành cô cả một buổi tối, tâm tình của Triệu Đào Hoa mới tốt lên một chút.

Nhớ tới việc này, lúc này Triệu Đào Hoa mới hiểu rõ, hắn lúc đó ôn nhu che chở là xuất phát từ yêu thích của một người đàn ông, mà không phải là quan tâm của một người bạn.

Thẩm Chi Sơ như vậy làm cho Triệu Đào Hoa không hiểu.

Nếu hắn yêu cô, vậy thì vì cái gì hắn vẫn luôn không nói ra? Còn trơ mắt nhìn cô thích người khác, người này sợ không phải là một tên ngốc đi….

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Triệu Đào Hoa cũng không hỏi ra tới.

Đã từng bởi vì xinh đẹp, nên cô có rất nhiều nam nhân thích, nhưng chưa có lần thổ lộ nào của bọn họ làm cho cô luống cuống tay chân như bây giờ.

Cô khẽ cắn cánh môi, không lên tiếng.

Cái này làm cho tâm đang nhắc lên cao cao trong lòng Thẩm Chi Sơ dần dần trở nên có chút hoảng loạn.

Thật lâu sau, Triệu Đào Hoa rốt cuộc ngẩng đầu, trực tiếp lướt qua câu “thích” kia, mắt mang ý cười hỏi: “Vậy trừ bỏ tôi, anh đã thích người nào khác chưa?”

“?”Thẩm Chi Sơ không quá hiểu được ý tứ vấn đề mà Triệu Đào Hoa đang hỏi, nhưng căn cứ vào bản năng của một người đàn ông, hắn vẫn rất cẩn thận trả lời, “Tôi chỉ thích cô, chưa bao giờ thích ai khác.”

Khi nói lời này hắn, trong giọng nói của hắn còn lộ ra một chút ủy khuất.

Quá khứ hơn hai mươi năm, hắn trong lòng chỉ có một người là cô, nhưng hắn lại chỉ có thể sống ở trong các giấc mơ của cô, liền tính lại thích cũng không dám thổ lộ.

Dần dà, năm này sang năm nọ liền thành ủy khuất.

Mà oán niệm ám chọc kia của hắn đã thành công lấy được lòng Triệu Đòa Hoa, cô nhịn cười, chậm rì rì mà trêu chọc hắn, “Phải không? Tôi đây như thế nào nghe thấy ngươi ta nói anh cùng nữ thanh niên nào đó có quan hệ rất ái muội, còn mỗi ngày châu đầu ghé tai ở bên nhau đâu?”

“Cô nghe ai nói? Lúc nào thì tôi cùng nữ thanh niên trí thức ái muội?” Người này không phải là cố ý làm bẩn thỉu hắn sao?

Mày Thẩm Chi Sơ ninh chặt giữa trán, hăn s bị tức giận không nhẹ, bàn tay nắm vai Triệu Đào Hoa không buông ra mà ngược lại còn tăng thêm một chút lực, “Điềm Điềm, cô tin tưởng tôi! Tôi thật sự không phải như vậy!”

Nhìn ra hắn là thật sự nóng nảy, Triệu Đào Hoa không lại tiếp tục trêu đùa hắn, “Được rồi, tôi tin anh, nhưng nếu anh dám lừa gạt tôi, đời này tôi sẽ không phản ứng với anh.”

Có thể được cô tín nhiệm, cái này làm cho Thẩm Chi Sơ thực sự nhẹ nhàng thở ra, ng·ay sau đó hắn mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, hồng hai tai cẩn thận thử nói: “Kia… cô đồng ý cùng tôi làm đối tượng sao?” Là cái loại lấy kết hôn làm mục đích, quan hệ của hai người chính là “thiên hoang địa lão”(dùng để hình dung cho một thời gian dài, đằng đẵng).

Sợ đem người dọa chạy mất, câu cuối cùng kia cũng chỉ xuất hiện ở trong lòng hắn.