Quyển 2 - Chương 4.1: Lão sư, cắm em( hơi h)

Trong lòng hắn còn có nghi vấn, chính là xem cái dạng này của nàng… Mặt so vừa rồi càng đỏ.

Hai tay hắn ôm lấy đùi của nàng, nhắc tới, Bạch Thu Ý đã bị hắn dễ dàng ôm bổng lên.

Vị trí hiện tại của hai người, là một phòng học mới được xây, bởi vì còn không có chính thức bắt đầu dùng, ngày thường hiếm khi sẽ có người lại đây, nhưng không đại biểu không có.

Thẩm Thanh Việt đem Bạch Thu Ý ôm đến một phòng học , ngay sau đó nhìn lướt qua bốn phía.

Bàn học ghế dựa đều đầy đủ hết, chỉ là tích trữ không ít bụi.

Thẩm Thanh Việt dùng chân đem cửa đóng lại, biết rõ hiện tại cách làm đúng đắn chính là đem nàng đưa đến bệnh viện, nhưng hắn lại không có làm như vậy.

Nàng quá dính người.

Chính yếu chính là, nàng đem du͙© vọиɠ của hắn vén lên tới.

Thẩm Thanh Việt sống 27 năm, đây vẫn là lần đầu tiên bị người liêu ngạnh.

Nàng có thể chuẩn xác kêu ra tên của hắn, nói thích hắn, Thẩm Thanh Việt tưởng, chính mình đối với nàng làm chút cái gì hẳn là cũng không có việc gì.

Tuy rằng dưới tình huống như vậy, hắn có chút giống nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng ai sẽ để ý đâu?

Hắn tưởng, nữ hài trong lòng ngực hẳn là sẽ không để ý.

“Còn không có cai sữa? Hút dùng sức như vậy.” Hắn ôm nàng, ngưỡng ngưỡng cổ, bên gáy một miếng thịt bị nàng hung hăng mυ"ŧ ở trong miệng, thế nhưng cổ hắn lại không tách ra được miệng nàng.

“Còn muốn hay không?” Cổ họng hắn lăn lăn, độ cung xinh đẹp của chiếc cằm, nhẹ nâng.

“Muốn,” Bạch Thu Ý ôm lấy cổ nam nhân, bắt được đến nơi nào liền thân chỗ đó, “Lão sư,em muốn…”

“Em xuống dưới trước.” Thẩm Thanh Việt nghiêng đầu nhìn nàng.

Quá nhiệt tình.

Cũng không biết là bởi vì dược vật dẫn tới, vẫn là tính cách của nàng liền nhiệt tình như vậy.

Bất quá nói thật, bị nàng ỷ lại, bị nàng cọ sát làm nũng cảm giác thật đúng là không kém.

“Lão sư… Lão sư…” Bạch Thu Ý như là nghe không hiểu lời nói của hắn, hai tay vẫn cứ vãn trụ ôm lấy cổ nam nhân.

Hai tay của Thẩm Thanh Việt đều buông ra không ôm lấy mông nàng, nàng còn có thể dựa hai chiếc bàn ở trước mặt cùng với đôi chân linh hoạt om chặt lấy thân hình hắn, vững vàng mà ở trên người hắn giống như một món đồ trang sức.

Thẩm Thanh Việt có chút bất đắc dĩ mà nghiêng đầu: “Lại đây, tôi muốn hôn em.”

Bạch Thu Ý giống như là nghe hiểu, nhanh chóng ngẩng đầu đang chôn ở cổ hắn dịch đến trước mặt hắn, sau đó hôn lên môi hắn ”bẹp”

Thẩm Thanh Việt có kinh nghiệm quan sát, nhưng kinh nghiệm thực chiến chính là không có, Bạch Thu Ý kinh nghiệm gì đều có, nhưng có tình thân thể chính là một chút kinh nghiệm cũng đều không có.

Tác dụng của cộng hưởng quá cường đại, hơn nữa Bạch Thu Ý lại trúng xuân dược, hai người hôn đến gập ghềnh.

Thẩm Thanh Việt nguyên bản nghĩ đem nàng thân đến mức mơ hồ, lại tiến hành bước tiếp theo, nhưng hai người loay hoay thân mật một lúc sau, hắn liền biết hắn đánh giá cao chính mình.

Cũng may, loại hành động gọi là hôn này, càng hôn càng thành thạo.

Đầu lưỡi lẫn nhau liếʍ, nhão dính dính mà cọ xát lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, nhưng Bạch Thu Ý càng có biểu hiện dữ dội hơn, Thẩm Thanh Việt cảm giác trước người treo cái lò sưởi, nóng bỏng đến mức cả người hắn đều nôn nóng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~