Chương 6: Bị cấp trên cưỡng hôn trong văn phòng

Ngày hôm sau, khi Trần Ức Liễu thức giấc thì chuông báo thức đã vang lên lần thứ hai, trải qua trận tình ái mãnh liệt khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng lại khiến người ta nhớ nhung.

Trần Ức Liễu không kiêng dè với đời sống tìиɧ ɖu͙©, thích thì làm, mặc dù cô và Kỷ Minh là mối tình đầu của nhau, nhưng Trần Ức Liễu biết Kỷ Minh có thể được coi là người đàn ông có năng lực trời ban.

Ngoại trừ một chút đau nhức ở thắt lưng thì không có bất kỳ sự khó chịu nào khác, đây cũng là sự ăn ý giữa hai người trong ba năm, Kỷ Minh là một người biết kiềm chế, vì hôm sau phải dậy sớm đi làm nên anh sẽ không quá sa vào du͙© vọиɠ, không làm chuyện gì quá đáng.

Khuôn mặt của người phụ nữ trong gương hơi nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© , khiến vẻ lạnh lùng thường ngày càng thêm quyến rũ, một khuôn mặt xinh đẹp đang cảm thấy rất thư thái.

Đến khi tới công ty, một số đồng nghiệp nữ tình cờ gặp không khỏi khen ngợi cô, thần thái trông rất ổn, càng ngày càng xinh đẹp, một số người còn nói bóng gió hỏi gần đây cô sử dụng sản phẩm chăm sóc da nào và mặc quần áo của nhãn hàng nào.

Không ai không thích được khen ngợi, dọc đường đi, Trần Ức Liễu luôn mỉm cười, cảm thấy những phiền não của mấy ngày trước đã hóa thành hư không, tiền thưởng từ bạn trai cộng với số tiền cô tiết kiệm được cũng đủ để trả tiền thuê nhà nửa năm còn lại.

Dường như cuộc sống của cô đang dần tốt lên.

Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, nụ cười trên mặt cô liền biến thành kinh ngạc.

Trên bàn làm việc của cô có một chiếc hộp cao gần nửa mét.

Hình như gần đây cô không mua bất kỳ món hàng chuyển phát nhanh lớn nào thì phải? Hơn nữa đây là tầng cao nhất của công ty, không có nhân viên chuyển phát nhanh nào dám tùy tiện lên đây , đây chẳng lẽ là quà chúc mừng của cô sau khi được thăng chức làm thư ký tổng giám đốc sao?

Sau khi chậm rãi đến gần cô mới biết, đây là một hộp quà được thiết kế tinh xảo, toàn bộ đều là màu đen tuyền, chỉ có mặt trên của hộp được đóng dấu và dán bưu thϊếp vàng.

‘Trần Ức Liễu’

Là quà tặng của cô.

Cẩn thận mở hộp ra, trong hộp quá chứa hơn mười mấy tầng son môi được sắp xếp có trật tự, mỗi hộp có 24 thỏi, Trần Ức Liễu nhận ra tầng trên cùng là dòng A mới ra lò, bên cạnh đó còn có hộp son Addict số lượng có hạn.

Thỏi son cô đã thoa ngày hôm qua chính xác là một thỏi trong dòng son này.

Ai tặng cho cô món quà đắt tiền như vậy?

Cô cẩn thận đậy chiếc hộp lại rồi đặt nó về chỗ cũ.

“Không thích à?”

Là Từ Hoài Viễn! Làm thế nào mà anh ta vào được văn phòng của cô? Đã thế còn không phát ra tiếng động nào.

Trần Ức Liễu nhanh chóng quay lại, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô có một chút ửng hồng, như thể cô bị bắt quả tang vì làm sai điều gì đó.

“Từ tổng?” Trần Ức Liễu nhìn vòng qua người Từ Hoài Viễn một chút, cửa phòng mở toang, lúc này cô mới nhận ra là do cô quên đóng cửa.

Ánh mắt Từ Hoài Viễn quét qua môi cô, anh không nói gì, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Cái này là ngài tặng cho tôi sao?” Trần Ức Liễu suy đoán.

Nghe thấy đối phương dùng kính ngữ, người đàn ông gần như không thể không nhíu mày, sau đó hơi nhếch khóe miệng: “Là tôi tặng, nhưng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, có thích không?"

Anh hạ giọng nói những lời cuối cùng, từng bước một đi về phía Trần Ức Liễu, cho đến khi hai người cách nhau chừng hai mươi centimet mới dừng lạị.

Giờ khắc này, ánh mắt anh ôn nhu mà có chút chăm chú, kiên định, loại ánh mắt này giống dã thú nhắm vào con mồi, khóa chặt trên mặt Trần Ức Liễu.

Trần Ức Liễu không nói nên lời, cổ họng cô nghẹn lại, anh có thể cảm thấy rõ ràng trái tim cô đang đập nhanh hơn.

Lúc này, trong đầu cô nghĩ ra vô số khả năng.

Một người đàn ông tặng một người phụ nữ mới quen một món quà đắt tiền, thì đơn giản chỉ có hai mục đích, là muốn cô ấy làm điều gì đó, hoặc... muốn ngủ với cô ấy.

Người đàn ông trước mặt rõ ràng đã tiếp cận cô với ý đồ xấu, tất nhiên anh ta không chỉ muốn cô làm việc cho anh ta đâu.

Điều khiến Trần Ức Liễu sợ nhất là cô không thể từ chối kiểu theo đuổi này.

Sự giáo dục mà cô đã nhận được, những giá trị mà cô đã thiết lập, lòng chung thủy của tình yêu, chỉ có một người bạn đời độc nhất sự độc nhất của một người bạn đời, hay là những cặp đôi một đời một kiếp trong tiểu thuyết, tất cả đều đã bị tâm trạng thật sự lúc này của cô phá vỡ.

Một cô gái có nhu cầu nhiều thì như vậy có sao không?

Cô không trả lời, nhưng cô cũng không từ chối.

Người đàn ông thấp giọng cười: “Tôi biết hẳn là cô sẽ thích, thỏi son hôm qua và hôm nay cùng một nhãn hiệu đúng không? Lúc trang điểm tôi đã nhìn thấy, rất hợp với cô.”

Người phụ nữ vô thức khép lại cái miệng nhỏ đang hơi hé ra vì kinh ngạc.

“Vì hợp như vậy cho nên cô không nên chỉ có một cây đúng không?"

Giọng anh quanh quẩn bên tai cô, trầm thấp hơi mang theo chút khàn, khiến người ta miên man bất định.

“Cô sẽ không từ chối chứ—“

“Không, không, tôi không thể nhận được.” Trần Ức Liễu hoảng sợ lắp bắp giải thích, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, đôi mắt ngấn nước có chút rụt rè nhìn anh.

“Chưa từng có cái gì trên đời không nên nhận cả.”

Sau khi chú ý đến dáng vẻ ngại ngùng của cô, người đàn ông trở nên có chút bá đạo, giọng nói cũng trở nên gần gũi hơn, khiến trái tim nhỏ bé của Trần Ức Liễu đập loạn xạ.

Một tay anh ta giữ lấy gáy Trần Ức Liễu, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn còn chưa khép lại của cô.

Nụ hôn tinh tế ướŧ áŧ đáp xuống cánh môi mẫn cảm, không tiến sâu mà đảo quanh, đầu lưỡi lần lượt dụ dỗ, trêu chọc.

Đôi tay của Trần Ức Liễu run rẩy buông thõng bên hông, hai mắt mê ly nhìn anh.

Bàn tay to lớn của người đàn ông xuyên qua lớp vải áp lên hai khối tròn mềm mại, lòng bàn tay anh to và nóng, như thể đang nắm lấy trái tim cô, làm cho Trần Ức Liễu cầm lòng không được phát ra tiếng rên nhỏ.

Thanh âm này dường như là câu trả lời cho người đàn ông, giây tiếp theo, đầu lưỡi ấm áp trơn bóng của người đàn ông mạnh mẽ quấn lấy cô, anh đẩy môi cô ra, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của cô không buông.

Đầu lưỡi của hai người không ngừng quấn lấy nhau liếʍ láp, người đàn ông đưa một lượng lớn nước bọt vào trong miệng cô, một ít chưa kịp nuốt xuống tràn ra từ khóe miệng.

m thanh chậc chậc phát ra từ miệng họ, người đàn ông vẫn chưa thỏa mãn, lại mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của người phụ nữ, thậm chí còn đưa vào cổ họng cô, như thể anh đang ăn một món ngon..

Người phụ nữ bị đưa vào họng có chút đau, cô kiều diễm rêи ɾỉ một tiếng, vặn eo muốn chạy trốn, lại bị một bàn tay khác giữ chặt.

“Ưm…Ưm, không được, đừng.” Trần Ức Liễu chỉ có thể cầu xin Từ Hoài Viễn đừng trêu chọc mình nữa.

“Chỉ mới vậy mà đã xin tha rồi à?” Thanh âm khàn khàn của người đàn ông tràn đầy du͙© vọиɠ.

“Thế bạn trai em thỏa mãn em thế nào? Hửm? Về sau nếu có thời gian thì sẽ từ từ quen với tôi thôi.”