Chương 190: Thực ra là mượn binh

Hách Xá Nguyên gương mặt âm trầm trở nên hơi khó coi, Hách Liên Hiên nắm binh quyền trong tay, lẽ nào hắn không biết rõ. Hơn nữa mấy ngày nay lấy hắn quan sát, Hách Liên Hiên và Lãnh Ly có hơi nặng lòng trong lòng Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng nghe theo lời bọn họ tấn công Bắc Mạc Quốc, hắn vốn dĩ cũng không thể cứu vãn con đường sống.

"Ha ha, mấy lời này Yến vương phi lấy từ đâu ra vậy." Hách Xá cười cợt nói, "Ta bất quá là hẹn Vân Tuyền cô nương đi du ngoạn, không nghĩ tới sẽ bị Tam vương gia hiểu lầm." Nói qua Hách Xá lén lút giải huyệt đạo cho Vân Tuyền, Vân Tuyền thấy mình đã có thể cử động, lập tức đẩy Hách Xá ra chạy đến chỗ Hách Liên Trần trốn vào người.

Hai tay của nàng bám chặt vào vạt áo Hách Liên Trần, tuy rằng không phải nàng tình nguyện, nhưng lại bị hôn phu tương lai của mình bắt gặp như vậy, nàng lại xem trọng danh dự, trong lúc nhất thời xấu hổ không chịu được, rơi lệ không thôi.

Hách Liên Trần ôm nàng vào lòng, tay còn lại vừa định đặt lên lưng động viên nàng, nhưng rồi lại cứng ngắc ở giữa không trung, nữ nhân trong lòng hắn dù sao đã bị nam nhân khác chạm vào, hắn vô cùng ghét bỏ.

Cũng chính bởi vì vậy, tâm ý của Hách Liên bụi đối với Vân Tuyền không còn được như trước.

Những hành động nhỏ như vậy Lãnh Ly đều nhìn thấy được, trong lòng cười thầm, Hách Liên Trần không phải là một người vô cùng lạnh nhạt sao!

Hách Xá tiếp tục cười gượng, "Yến vương và Yến vương phi đúng là có hứng thú mà, đã gần cuối thu lại tới đây du ngoạn."

"Chính là bởi vì gần cuối thu nên cảnh sắc hấp dẫn lòng người, chúng tôi mới bắt gặp một màn đặc sắc như thế." Lãnh Ly cười nhạt, không có một chút nhúng nhường, ánh mắt nàng lành lạnh liếc nhìn Hách Xá, ngụ ý hơi xem thường.

Hách Xá sao lại không biết Bắc Mạc Quốc chưa từng được Diên Quốc để mắt đến, bây giờ hoàng thượng lại thất lễ mình và thông gia về chuyện hô sự, không biết bách tính Diên Quốc có bao nhiêu người đều che miệng cười trộm.

Hắn hôm nay bắt giữ Vân Tuyền cũng là muốn nhắc nhở Diên Quốc, điều gì hắn cũng có thể làm, nhưng không ngờ đến Lãnh Ly và Hách Liên Hiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch của mình.

"Ta và Vân Tuyền cô nương coi như là tâm đầu ý hợp, gặp nhau cũng là chuyện bình thường." Đôi mắt Hách Xá liếc nhìn về phía Hách Liên Trần và Vân Tuyền cười hẩy một cái.

Vân tuyền mặc dù không quay đầu lại, nhưng lại biết hắn đang nhìn mình, nàng hơi ngẩng đầu nhìn thấy Hách Liên Trần khóe mắt lạnh lẽo , lòng của nàng cũng chìm vào đáy vực.

Hách Liên Trần chưa từng nhìn mình với ánh mắt như vậy. Mà bây giờ bởi vì một hiểu lầm, hắn lại toát ra một ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.

Bây giờ mọi người đều biết nàng bị Hách Xá bắt đi, thanh danh tên tuổi của nàng dường như mất hết, nếu Hách Liên bụi không cần nàng nữa, vậy nàng phải làm sao?

Nàng trong thâm tâm nàng mơ hô đang ôm chặt trái tim đau nhói của mình.

"Hách Xá hoàng tử, thời gian ngươi đến Bắc Mạc Quốc nhiều như vậy, mặc dù cầu hôn không thành, nhưng là nhưng không thấy ngươikhông có chút sốt ruật nào quay về, hẳn là ngươi vì. . . . . ." Lãnh Ly cố ý không nói ra câu nói kế tiếp, nàng bất quá là suy đoán, thuận tiện muốn xem thử vẻ mặt Hách Xá .

Quả nhiên khi Lãnh Ly vừa nói mấy lời hoài nghi, mí mắt Hách Xá đã chớp qua chớp lại, hắn hơi chột dạ nói rằng: "Hẳn là bởi vì sao?" Hắn đem vấn đề lại đổ cho Lãnh Ly, trong lòng hắn lo lắng mơ hồ , chỉ sợ Lãnh Ly đã nghe được chuyện gì đó không hay.

"Hẳn là Hách Xá hoàng tử lưu luyến phong thổ Diên Quốc lòng không muốn trở về. Chi bằng ta đi xin hoàng thượng để ngươi chọn một cô nương trong dòng họ, cho ngươi làm Phò mã ở Duyên Quốc này, không cần phải về nữa." Lạnh cách trêu ghẹo nói, nét mặt khó coi, khóe mắt sắc bén liếc sang Hách Xá, quả nhiên những điều nàng suy đoán đều không sai.

Hách Xá đột nhiên dò hỏi, mục đích đã rõ rõ ràng ràng.

"Ha ha, vậy là muốn đón dâu hay chọn người tốt nhất." Hách Xá liếc mắt nhìn Vân Tuyền, tuy rằng hắn rất hài lòng Vân Tuyền, nhưng bây giờ lại bị Lãnh Ly nhìn thấu được điều gì đó, hắn không có cách nào để hành động. Nếu Lãnh Ly đi xin hoàng thượng cho hắn làm phò mã thật thì hắn sẽ không bao giờ có thể về lại Bắc Mạc Quốc, vậy thì hắn sẽ hối hận còn không kịp, e là phải uống thuốc độc tự sát.

"Hách Xá hoàng tử nếu thích thì cứ chọn thoải mái, chỉ là nữ tử ởDiên Quốc ta đều có tính tình cương liệt. Lỡ như ngươi gây ra án mạng, dù ngươi là hoàng tử của Bắc Mạc Quốc cũng không thể bỏ qua dễ dàng được." Giọng của Lãnh Ly vô cùng cứng rắn.

Hách Xá nghe giọng điệu khí phách của Lãnh Ly, lưng hắn ướt đẫm, gió mù thu hiu quạnh thổi qua, đầu hắn nóng bừng dần dần mới dịu lại.

Hách Xá sắc mặt thâm trầm, hai đầu lông mày chau lại một lúc lâu mới có thể thả lỏng trở lại, sau đó cười nhạt nói: "Yến vương phi nói rất có lý, Bản hoàng tử nhớ kỹ." Nói xong hắn cưỡi khoái mã, cũng không cáo từ một ai, hiên ngang rời đi.

Hách Liên Trần cũng thấy chuyện này cũng đã được giải quyết, chẳng qua hắn cũng không muốn cảm kích Lãnh Ly, bây giờ nàng làm gì thì hắn đã đoán ra được phần nào.

Hắn đưa Vân Tuyền vẫn đang khóc rời đi.

Nhìn bộ dạng bọn họ từng người một đi xa dần, khóe miệng Lãnh Ly cười càng rộng hơn.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, nàng ngưng cười, lãnh đạm nói: "Mỗi ngày đều là trò hay thực sự rất đặc sắc."

"Hôm nay, ngươi cứu vân tuyền, bán một nhân tình cho Vân Tương, ngược lại còn làm cho hắn lâm vào tình thế khó xử." Hách Liên Hiên đôi mắt hẹp dài đắc ý cười.

Lãnh Ly gật gù, nàng mỉm cười nói: "Thϊếp muốn Vân Tương lung lay không dứt, như vậy mỗi khi hắn muốn giúp Hách Liên Trần hãm hại chúng ta, đều sẽ nhớ lại hôm nay chúng ta đã giải quyết chuyện Vân Tuyền thế nào. Như vậy sẽ ràng buộc hắn, sau này phiền phức của chúng ta cũng sẽ giảm được chút ít."

"Vừa nảy nàng nói như vậy với Hách Xá rất đúng, dường như có chủ đích?" Đôi lông mày hẹp dài, Hách Liên Hiên nghiêng người nhìn Lãnh Ly, đôi mắt trong veo mang theo nghi ngờ.

Lãnh Ly bỗng dưng nở nụ cười, "Thực ra thϊếp cũng đã đoán được. Hách Xá đã đi lâu như vậy nhưng từ trước đến giờ chúng ta vẫn không thấy hoàng thượng Bắc Mạc Quốc không gửi thư từ cho hắn. Chuyện thông gia lớn như vậy, hắn thậm chí chỉ nói suông, mà không dâng thư. Ta nghĩ bọn họ bên trong Bắc Mạc quốc cũng không an toàn, lần này e là hắn muốn mượn binh."

Hách Liên Hiên nghe xong gật đầu liên tục, hắn cũng nói theo: "Nói như vậy, chuyện cưới hôn là giả, mượn binh mới là thật?"

Lãnh Ly gật gù, lông mày nàng cau chặt, một lúc lâu mới lên tiếng: "Hiện tại thϊếp vẫn còn chút bận tâm, tuy nói trong triều dòng họ cũng có nữ tử, nhưng dòng tộc Diên Quốc mặc dù đang hướng làm quan, phần lớn là quan sĩ nhàn rỗi, không có quyền không có thế. Mấy nữ nhân đó cũng không thể lọt vào mắt Hách Xá. Nhưng những đại thần cầm binh quyền khác thì lại không có trong dòng tộc."

Hai mắt Hách Liên Hiên sáng ngời, chàng suy nghĩ một chút nói rằng: "Hiện tại nếu như bàn về thân phận trong triều chỉ có hai nữ nhân cực kỳ phù hợp với yêu cầu Hách Xá , một là con gái Liễu quốc công, Liễu Thiên Thiên, thứ hai là Lãnh Sương Linh."

Lãnh Ly hai mắt khép hờ, hơi trầm ngâm gật gù. Hai người kia bất kể là người nào đều là ứng cử tốt nhất, hơn nữa nàng kỳ thực hiểu rõ, từ khi hoàng thượng không đồng ý kết hôn cho hắn với Vân Tuyền, hắn liền bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.