Chương 192: Đây là thuốc hủy hoại dung nhan.

Trans by: Nếp

Beta: Maikaela

Lãnh Ly phủi vạt áo sau đó hé miệng nở nụ cười, "Không phải Hoàng thượng cũng không gả tỷ đi sao?"

"Sao lại như vậy. . . . . ." Lãnh Sương Linh nghe xong nàng có chút thắc mắc, nhìn Lãnh Ly với nở nụ cười yếu ớt, lập tức hiểu ý. Nàng hướng về phía nô tì ngoài cửa hô to, "Dâng trà."

Nàng đứng dậy đi tới bên cạnh Lãnh Ly ngồi xuống hỏi: "Muội đến nghĩ kế cho ta sao?"

Lãnh Ly chậm rãi gật đầu, nô tì bưng lên hai chén trà cho các nàng lại lui xuống. Nàng bưng lên chén trà, chậm rãi thưởng thức, Lạnh Sương Linh vẫn chờ nàng nói chuyện, một lúc lâu Lãnh Ly mới lên tiếng nói ra hai chữ: "Trà ngon."

Lãnh Sương Linh suýt chút nữa bị tức đến chết, trong người dường như phát hỏa, nàng giằng giọng nói: "Muội còn không mau nói đi chứ."

Lãnh Ly đặt chén trà xuống cười trêu nói: "Tỷ gấp gáp như vậy làm cái gì, lẽ nào tỷ quả thực rất muốn gả cho tên Hách Xá hoàng tử kia sao. Nghe nói Bắc Mạc Quốc thời tiết rất lạnh, vào mùa đông mặc vào bảy tám lớp áo kể cả áo lông cũng không hề hấn gì."

"Đi đi." Lạnh Sương Linh nổi giận, nàng xoay người đi, tức giận nói: "Đều lúc này muội còn có thể đùa được sao. Thực sự không muốn nói chuyện với muội nữa mà."

Lãnh Ly vừa nghe xong liền cười, giả vờ giận dỗi, "Được thôi, xem như tỷ không cần thiện ý của muội vậy, muội đi đây."

Lạnh Sương Linh thấy nàng đứng dậy muốn đi, lúc này mới xoay người lại kéo tay áo Lãnh Ly, khẩu khí có chút cứng nhắt nói: "Muội muội ngoan, tỷ sai rồi."

Lãnh Ly bật cười, trên đời này có ai nhận sai mà vẫn cao ngạo như vậy. Nàng cũng không có tâm trạng để trêu, nàng cười nhạt nói: "Hoàng thượng bất quá là cho ngươi tiến cung đi tham gia yến tiệc mà thôi, tỷ kích động gì chứ. Kêu tỷ đi thì tỷ cứ đi, Nếu không tỷ sẽ bị buộc tội thiếu tôn trọng, đến lúc đó tỷ gánh không nổi đâu."

Lạnh Sương Linh bờ môi cong lên, không vui nói: "Trên thiệp mời viết rất rõ ràng, đồng thời nói là sẽ đi cùng Hách Xá hoàng tử. Hách Xá xin hoàng thượng muốn cưới Vân Tuyền nhưng bị hoàng thượng từ chối, hắn làm như vậy chẳng phải là đang muốn chọn lại sao."

Lãnh Ly khá là tán đồng gật gù, đối với Lãnh Sương Linh có thể rõ ràng như thế phân tích rõ ràng đầu đuôi chuyện này, nàng biết nếu nói tiếp, nhất định Lãnh Sương Linh sẽ nghe theo.

"Chính vì như thế, nử tử tham gia yến tiệc ở hoàng cung lại không phải chỉ có một mình tỷ." Lãnh Ly nhìn ra cửa ánh nắng dần dàn ngã về phía tây, nàng thản nhiên nói, "Muội đương nhiên sẽ không muốn gả tỷ cho Hách Xá, chỉ cần tỷ nghe theo muội. Hắn sẽ không dám xin hoàng thượng hứa hôn nữa."

"Được." Lạnh Sương Linh lập tức gật đầu đồng ý, "Tỷ nghe theo muội."

Lãnh Ly gật gù, nàng đem hai hạt viên thuốc giao cho Lãnh Sương Linh nói rằng: "Hách Xá quả thực đã chọn tỷ, yến tiệc ba ngày nữa cũng chỉ là một cái cớ. Ở đây có hai viên thuốc, một viên là có thể để cho dung mạo của tỷ thay đổi, viên còn lại làm cho người tỷ nổi sởi. Lúc vào cung khi tỷ giao thiệp với Hách Xá, tỷ lén uống viên thuốc này, sau bảy ngày thuốc sẽ hết tác dụng, đến lúc đó hoàng thượng nhất định sẽ truyền thái y trị liệu cho tỷ, tỷ hãy uống viên còn lại. Tác dụng của thuốc này nửa tháng sau tự động biến mất."

Lãnh Sương Linh nhìn hai viên thuốc trong tay sau đó bỏ hai viên thuốc vào chiếc túi nhỏ, nàng hỏi: "Ý của ngươi là nói muốn cho Hách Xá tận mắt thấy dung mạo tỷ thay đổi, cho hắn bị đả kích?"

Lãnh Ly, "Đúng vậy."

"Được." Lãnh Sương Linh đồng ý nhanh gọn, nàng giữ lấy hai viên thuốc trong tay, trong đầu có chút mong chờ đến buổi yến tiệc, trêu đùa Hách Xá, nghĩ đến nàng liền cảm thấy hưng phấn.

Hôm sau, tiểu thư của những quan lớn gần kinh thành đều nhận được thiệp mời, hơn nữa bọn họ cũng đều biết dụng ý hoàng thượng, trong đó có rất đều tiểu thư giả bệnh, có thậm chí nói nhận được thϊếp mời trước một canh giờ, có người thì nói vừa mới đính hôn với người trong thành.

Hoàng thượng nhìn thấy quan chức từ chối như vậy vô cùng tức giận, lập tức cho người xóa bỏ chức vị của những quan lại đã từ chối tham gia, không giúp ích cho đất nước thì không cần phải làm quan nữa.

Vì bảo vệ chức vị, những người còn lại phải bất đắc dĩ tình nguyện đưa con gái vào Kinh Thành. Bình thường Kinh Thành vốn dĩ đã rất náo nhiệt, bây giờ chắc là do sự xuất hiện của nhiều quan lại cấp cao nên Kinh Thành càng thêm náo nhiệt.

Hoàng thượng đã sắp xếp ổn thỏa nơi ở cho các tiểu thư, còn mệnh lệnh Ngự Lâm quân trông coi cửa.

Lãnh Sương Linh ngồi trong khuê phòng nhìn các tiểu nha hoàn màng đến những bộ y phục lộng lẫy để ngày mai nàng tham gia yến tiệc, khóe mắt nàng cong lên, sau đó gật gù, mặc cái gì cũng đều giống nhau, trang điểm lộng lẫy càng thu hút thêm sự chú ý của người khác.

Lạnh Sương Linh đương nhiên biết Hách Xá sẽ chọn mình, nếu như nàng ăn mặc đẹp như vậy, ngược lại làm cho hắn cảm giác như mình sẽ gả cho hắn, đến khi đó hắn muốn huênh hoang khoác lác thì cũng không được nữa rồi .

"Tiểu thư, Thiên Thiên quận chúa đến rồi." Tiểu nha hoàn đứng ở cửa bẩm báo, Lãnh Sương Linh lãnh đạm ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Liễu Thiên Thiên trên người mặc một bộ y phục màu hồng nhã nhặn, xuất hiện trước cửa giả vờ cười khanh khách.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lãnh Sương Linh hơi có chút giật mình, từ khi mỗi nhà mỗi việc ít giao thiệp với nhau, nàng và Liễu Thiên Thiên có quan hệ rất tốt.

Liễu Thiên Thiên có chút oán giận nói: "Mấy ngày nay ngươi đều trốn ta, ta đương nhiên phải tới xem ngươi thế nào rồi. Nghe nói ngươi nhận được thϊếp mời từ hoàng thượng, ta cũng lo lắng thay ngươi."

Quả thực Lãnh Sương Linh và Liễu Thiên Thiên lớn lên cùng nhau, tình nghĩa tự nhiên thâm hậu, nếu như không phải là bởi vì hai bên gia đình, hai người còn hơn cả tỷ muội ruột thịt.

Lãnh Sương Linh lúng túng nở nụ cười, ngược lại là không biết nên trả lời thế nào, hơn nữa nàng cũng biết rõ Liễu Thiên Thiên biết có duyên cớ trong chuyện này.

Còn có một chuyện, Những nử tử chưa gả trong Kinh Thành đều nhận được thiệp mời, cũng chỉ có một mình Liễu Thiên Thiên là không có. Đã không biết có bao nhiêu người đang đồn đại, chính bởi vì nàng là con gái Liễu quốc công lại là cháu gái Liễu quý phi mới không được tuyển chọn, mà Liễu quốc công rất được hoàng ân nhiều năm, nhưng lại không biết vì lợi ích nước nhà, nên nhân khí xuống dốc không phanh. Trong ngày thường những nử tử kết giao với Liễu Thiên Thiên cũng đã xa lánh nàng.

"Không cần phải lo lắng." Lạnh Sương Linh thản nhiên nói, "Hoàng thượng gả ta thì gả." Lãnh Ly đã dặn dò Lãnh Sương Linh trả lời một cách tự nhiên.

Lãnh Ly muốn Lãnh Sương Linh vẫn ung dung thản nhiên, làm cho nàng không bị tâm lý, sau khi nàng đột ngột phát chứng bệnh thì khi đó sẽ không thể kết giao được nữa, như vậy văn võ bá quan, hoàng thượng, cả bách tính cũng không thể trách móc nàng, điều này cũng sẽ khiến cho hình tượng của Lãnh Thiệu trong mắt mọi người càng trở nên vững chắc hơn.

Liễu Thiên Thiên cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của Lãnh Sương Linh, nàng cau mày hỏi: "Ngươi thật sự muốn nhue vậy sao, nếu như Hách Xá chọn ngươi, ngươi phải gả tới Bắc Mạc quốc một nơi xa xôi như vậy sao?"

Lạnh sương linh bình tĩnh gật gù, nàng thản nhiên nói: "Nếu quả như thật thì ta cũng nhận lệnh, ta cũng không muốn phụ thâm bị làm khó làm dễ."

Liễu Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Lãnh Sương Linh cảm giác nàng đã khác xa so với lúc trước, không biết phải nói thế nào nữa, thực sự là hoàn toàn thay đổi cách nhìn. Như vậy Lãnh Sương Linh làm cho nàng có chút tự ti mặc cảm.

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Liễu Thiên Thiên cũng biết ở cũng cũng nhàm chán, nàng đứng dậy nói với Lãnh Sương Linh, "Ta đi về trước. Ta thật sự hi vọng ngươi sẽ không bị tuyển chọn."

"Chúc ngươi tốt lành."