Chương 100: Chuyện cũ

Tuyết Sinh chôn phụ mẫu, chôn huynh trưởng, ba người một nhà hợp táng chung địa huyệt, mộ đất vừa đắp lên liền bị nước mưa xói thủng, hắn kiên trì nhưng Thiên Thượng trêu ngươi không cho toại nguyện, chật vật rất lâu, đến nỗi cả người đều là nước bùn, tóc dài bê bết đất bụi.

Hương nến không bắt lửa, cả khu nghĩa trang chìm trong bóng tối, thi thoảng từ cuối đường chân trời lập loè lôi điện, ánh sáng dường như cũng miệt thị, chiếu không hết mặt người, lưu chưa đầy nửa khắc.

Mưa tạnh, thiếu niên quỳ trước mộ đất vừa mới đắp, bái lạy thật lâu.

"Tuyên thúc rời đi, Phong thúc bỏ mặc ta, ngay cả các ngươi cũng vậy!" Ở giữa vang lên tiếng thì thầm bi ai.

Bước vào Trúc Cơ, tâm cảnh của hắn biến hoá quá nhiều, Tuyết Sinh biết sinh tử ly biệt này nhất định phải trải qua, nỗi đau hiện tại không thể khiến cho hắn gục ngã đến mức vô pháp gượng dậy, có điều hắn tìm không ra lý do để tiếp tục tu hành.

Sơ tâm nhiều năm..Vỡ nát.

Đây là nhân gian bất trị đắc!.

Tuyết Sinh quỳ như vậy, đáy lòng cũng tùy theo đó chậm rải biến hoá.

Mưa tạnh từ lâu, gió hong khô y phục, nước bùn đóng mảng, bong tróc vỡ ra.

Lúc này từ đằng sau có tiếng bước chân, người tới thở dài, bỗng vượt lên phía trước, lặng lẽ thắp hương trầm cắm xuống mộ.

Mũ rơm bốc cháy, treo trên trường kiếm hoá thành ngọn đuốc chiếu sáng, hong khô ý thê lương.

"Ty Trưởng!" Tuyết Sinh ngẩng đầu thì thào.

Trần Thanh quay người nhìn Tuyết Sinh thật lâu, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ, cũng hiện lên một tia đồng cảm.

"Sư đệ, ngươi đừng thương tâm, đây là số mệnh!" Không để ý mặt đất còn lưu lại nước bùn, Trần Thanh ngồi xuống, giọng nói rất khẽ, cực trầm.

"Uống một ngụm, rượu này gọi Đoạn Trần!" Trần Thanh lắc đầu, ném ra một hồ rượu.

Tuyết Sinh bắt lấy, lặng lẽ uống.

Ngụm đầu tiên, một cỗ cường liệt nóng rực chảy xuôi cổ họng, lan tràn phế phủ, rõ ràng đây không phải tửu vị nhân gian, bởi lẽ người phàm uống không nổi rượu này.

"Bình tâm lại..Vi huynh kể cho ngươi nghe chuyện cũ!" Trần Thanh thì thào, ánh mắt của hắn đặt tại đường chân trời, nơi Lôi Đình lập loè chưa cam chịu tắt ngấm.

Mũ rơm vẫn cháy, tựa như Trường Minh Đăng xua đuổi hết thảy hàn khí từ thiên địa.

Ngụm thứ hai trơn tuột, cực đắng, cũng là lúc Trần Thanh cất tiếng, giọng nói chứa đựng hồi ức.

"Nhiều năm trước có vị Hoàng Tử Vũ Quốc, cả nhà hắn bị một tên tu sĩ Trúc Cơ tàn sát, Hoàng Tử kia may mắn thoát chết, mang theo thù oán điên cuồng, hắn đi vào nhân gian".

"Năm đó hắn chỉ là hài tử mà thôi, mất sự che chở, không người nuôi dưỡng bảo bọc, tựa như chim non vậy, ngay lúc mở mắt đã bị người ta đốt tổ, trong thế giới chẳng khác nào cối xay thịt người, kiếm miếng ăn đã khó, sinh tồn là điều không thể!".

"Hắn gặm tử thi, cùng chó hoang tranh dành thịt thối, dần dần học được cách gϊếŧ người!".

"Lần đầu tiên hắn gϊếŧ một tên tráng hán, bởi đối phương tranh chỗ trú ngụ, liều lĩnh cắt đầu lâu treo trước lối ra vào, khi đó cả thế gian trong mắt hắn tràn ngập địch ý!".

"Hắn lưu lạc Kế Vũ Thành, được một lão y sư nhận nuôi, dạy cho thuật luyện thể, xem như hài tử trong nhà..Năm kia hắn chưa đầy mười tuổi, hiểu được thế gian này kỳ thực cũng không quá tàn nhẫn, tâm linh non nớt vì thế mà sống dậy".

"Bằng đủ loại cơ duyên, hài tử nhìn thấy cánh cửa Tiên gia, dưới chấp niệm báo thù, hắn tu hành trong điên cuồng!".



"Vài năm sau, cũng trạc tuổi ngươi bây giờ, hắn quay về Vũ Quốc, chỉ một đêm đồ sát toàn tộc kẻ thù".

Im lặng, Trần Thanh mỉm cười, không hiểu vì lý do gì vẻ mặt xuất hiện vặn vẹo, hai tay run rẩy cầm lấy hồ rượu nâng lên cao, ngửa cổ uống một hơi rất dài.

"Kỳ thực hắn cùng ngươi quá giống, thế gian hẳn vẫn còn nhiều người như vậy!" Câu này bằng phẳng nhưng mang theo mùi rượu cay nồng, lộ ra một tia khốc liệt.

Tuyết Sinh nghiêm túc lắng nghe, không cần nghiền ngẫm, tự hiểu thân phận vị Hoàng Tử mà Trần Thanh nhắc tới.

Rượu đang đầy hồ, mũ rơm vẫn cháy, tia lửa linh động nhảy nhót chiếu vào đáy mắt.

Tuyết Sinh không đáp.

"Trong Thế Đạo kia, hắn phải có cái gì đó khác người mới gượng dậy từ vực thẳm, bởi may mắn cùng cơ duyên thôi là chưa đủ, ngươi nghĩ lộ trình của hắn là số mệnh an bài sao?" Trần Thanh nghiêng đầu nhìn Tuyết Sinh, bỗng nhiên hỏi một câu, ánh mắt loé lên tia sáng, mang theo ý vị thâm trường.

Bốn mắt ngóng nhìn, cả người Tuyết Sinh bắt đầu run rẩy.

"Thế gian này có một cuốn Minh Chí Đạo Kinh, cứ cách mười ba năm sẽ được tụng niệm, kẻ hữu duyên nghe thấy, gọi là Minh Chí Giả! Sứ mệnh của bọn hắn vẫn mơ hồ, tuy nhiên muốn trở thành Minh Chí, nghe hiểu Đạo Kinh thôi còn chưa đủ, bắt buộc phải lấy sát chứng đạo, dưới Hoành Nguyện ngóng nhìn biểu diễn một trận huyết tinh đồ tộc".

"Thiên Thượng không thể nào can thiệp dàn xếp hết thảy chuyện lớn nhỏ trong sinh mệnh từng cá thể...Như vậy, vị Hoàng Tử kia, còn có ngươi..Tất cả là trùng hợp ngẫu nhiên sao?".

"Minh Chí!" Tuyết Sinh thì thào, tia lửa đứng im trong đáy mắt, dường như ngưng tụ hoá thành một ngọn đèn dầu, bộc phát ra ánh sáng, xé rách tầng tầng mê vụ trong tâm thức.

"Sư đệ! Vi huynh có thể làm được rất nhiều chuyện, có thể chưởng khống sinh tử phàm nhân, can thiệp vận khí một triều đại thế tục, nhưng chính số mệnh của ta..Vi huynh thúc thủ! Cũng như ngươi, cái gọi sơ tâm..Vỡ nát từ lâu, ta tiếp tục tu hành, kiên trì đến cuối cùng chỉ muốn nhìn xem thứ gì tồn tại phía sau, dám can thiệp vào sinh mệnh, nếu như được, chém gϊếŧ hắn thoả tò mò!"

"Người Tuyết gia đều chết, kẻ thù cũng bị ngươi đồ sát, cái gọi báo thù, chính là tâm trạng của ngươi lúc này..Ngươi vui vẻ chăng?".

Trần Thanh đứng dậy, thu trường kiếm, cầm hồ rượu, nón rơm cháy hết..Thành tro.

Giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng trầm bổng, toát ra một cỗ vận vị siêu phàm.

Nhiều thứ Tuyết Sinh không muốn hỏi, bởi lẽ chính số mệnh của mình Trần Thanh vẫn đang mờ mịt.

Tuyết Sinh ngóng nhìn, hồi lâu cúi người ôm quyền, suy nghĩ cùng tâm cảnh hiện tại chỉ có hắn mới hiểu.

Đau thương lúc này giống như cơn mưa kia, đến đi bất chợt, đêm mặc dù dài vẫn phải tới lúc trời sáng, ngăn sao được Diệu Nhật!

Người trong thiên hạ, bất kỳ ai cũng đều đôi lần trải qua sinh tử ly biệt, đó là chuyện hiển nhiên, vô pháp thay đổi, nói chi tu sĩ..Đường này đã xác định độc hành, trăm năm sau, thân bằng quyến thuộc không theo kịp bước chân, từng người ngã xuống, còn ngươi cô độc giữa thế gian, lúc đó mới là bi ai chân chính.

Trần Thanh rời đi, gần sáng Nhàn Vân Tử lại tới, trên tay hắn có một khoả đầu lâu bê bết máu.

"Ty Trưởng nói số mệnh, nhưng cuối cùng lại phủ định..Rốt cuộc hắn muốn ám chỉ cái gì?" Tuyết Sinh tự hỏi.

Nhàn Vân Tử yên lặng bước tới phía trước mộ đất, theo lễ nghi phàm tục, ôm quyền xá lạy.

Tuyết Sinh không xem, cũng không hỏi chủ nhân của khoả đầu người, trong tay hắn xuất hiện một tấm Thanh Đồng Lệnh, là Chân Lý Phần.

Chân Lý Phần cắm xuống mặt đất, trở thành bia mộ, dùng kiếm khắc chữ.

Tuyết Gia Chi Mộ!

Tuyết Sinh ngóng nhìn toà mộ bia kia, trái tim lại xuất hiện nhói nhói.



Hắn đứng yên như nhập thần, xoá không hết khổ sở trong lòng.

"Ngày xưa ta thích ăn mắt cá, mỗi bữa cơm mẫu thân sẽ cố tình tách riêng, rõ ràng phụ thân khó chịu, ta không hiểu tại sao lại như vậy, lúc này đã hiểu, người sợ ta ăn không đủ chất!" Tuyết Sinh thì thào, trên miệng lộ ra vệt cười.

Nhàn Vân Tử đứng bên cạnh, im lặng không nói, như đối phương, hắn cũng có thứ để hoài niệm.

"Có lần ta theo đại ca chạy ra khỏi thành nghịch tuyết, ngươi biết không..Tuyết nhân đầu tiên mà ta đắp mang bộ dạng một người chết cóng, ta muốn đem nó về khoe với mẫu thân nhưng đại ca giận dữ..Sau này đại ca không cho ta đi cùng!".

"Còn phụ thân..Rất thích uống rượu, trong nhà có một cái giếng cổ, phía dưới đều là rượu..Nói cái gì..Trăm năm sau trục vớt bán được rất nhiều tiền" Tuyết Sinh cười lớn, đem hồ rượu đặt lên mộ đất.

Một lần nữa quỳ lạy, khi đứng dậy bỗng nhiên quay đầu nhìn Nhàn Vân Tử.

Ánh mắt vô cùng âm hàn, cực kỳ khốc liệt, khiến cho Nhàn Vân Tử khó nén run rẩy.

"Chủ tử! Ta ẩn phục theo dõi, quả thực hơn mười năm trước Lý Dật từng sinh sống ở Vũ Quốc, còn làm đến Tế Pháp, không lâu sau Trần gia xảy ra hoạ diệt tộc, hắn cũng lặng lẽ rời đi..Người này thủ đoạn vô cùng quỷ dị, mặc dù Pháp tu chỉ đạt đến Luyện Khí hậu kỳ nhưng tu vi Tinh Thần vượt qua Tinh Cảnh, quả thực hiếm thấy".

Tuyết Sinh cúi đầu nhìn, khoả đầu lâu kia còn rỉ máu, chứng tỏ mới bị cắt xuống gần đây, hai mắt trợn mở, tóc dài bê bết bùn đất, nhìn qua vô cùng kinh khủng.

"Ngươi không gϊếŧ được hắn, ngay cả ta cũng không thể, kia chỉ là phân thân thế mạng".

Tuyết Sinh lạnh giọng, bỗng nhiên nhấc tay hướng khoả đầu lâu kia cách không điểm tới.

Oanh một tiếng.

Đầu lâu vỡ nát, không phải nhục thân máu thịt, giống như cuộn giấy nhúng nước, tan rã một cách quỷ dị.

Nhàn Vân Tử kinh ngạc ngóng nhìn, tâm thần rung động, hắn dàn xếp chu toàn, chật vật hồi lâu, tưởng chừng chém gϊếŧ được đối phương, không ngờ chỉ là một cái phân thân.

Tuyết Sinh lắc đầu, đã lường trước chuyện này cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Nữ tử kia thế nào?".

"Bị một tên tu sĩ Kết Đan mang đi, ta nghe nàng gọi đối phương..Doanh Chủ!".

"Doanh Chủ!" Tuyết Sinh trầm mặc nói thầm, trong mắt đột nhiên xuất hiện một vệt hung quang.

"Vẫn Thiên Thương..Đông Gia..Doanh Chủ!".

Cột móc nhỏ..100 chương.

Đáng lý đã viết được rất nhiều nhưng thời gian gần đây bận bịu công việc, 100 chương hoàn thành cấu tứ trong suy nghĩ.

Rõ ràng có nhiều chỗ mơ hồ, nhưng đây chỉ là bố cục phác thảo, văn án đã có từ lâu, bộ truyện này ấp ủ nhiều năm..Chứa đựng hết thảy nhiệt huyết.

Thật ra đây không phải bộ truyện đầu tiên, trước kia từng viết một bộ "Thiên Hạ Chí Tôn" Năm đó bỏ dỡ..Đến nay vẫn tiếc nuối.

Lối viết, hay "Văn phong" này có lẽ sẽ không phù hợp với nhiều người, bởi không dám nhận là tác giả cho nên hy vọng cho thêm thời gian để sửa đổi.

Dục Hoả Trùng Sinh..Vĩnh viễn miễn phí, đây là lời hứa chân thành.

Mong được quan tâm, ưu ái..Cám ơn!!!.