Chương 12

Kim Tại Hưởng cứ vậy chìm vào trầm tư, hồi tưởng chuyện quá khứ.

"Hoàng thượng, trước khi hắn cùng người, hắn vẫn còn là một đồng nam." Liễu Giai thảnh thơi uống trà, còn ghé sang hỏi nhỏ Tô Hồng Hoán xem nàng có muốn ăn thêm điểm tâm hay không.

"Đồng nam? Đúng, hắn năm đó mới có mười tám. Đương nhiên là đồng nam." Hoàng đế xoa cái ly bằng thạch ngọc, mặt vô biểu tình.

"Không phải ý đó. Hắn thật sự là đồng nam." Liễu Giai bấy giờ mới thở dài.

Kim Tại Hưởng nhăn trán, đánh mắt sang nhìn nàng, chắc đang nghĩ rằng nàng nói nhảm.

Liễu Giai đón lấy ánh mắt ấy, lắc đầu: "Tiểu Hoán, nàng nói xem, hắn sủng hạnh chúng ta theo cách nào?"

Tô Hồng Hoán đặt vội khối điểm tâm xuống, giọng nói lanh lảnh khả ái: "Đầu tiên, hắn nói ta mặc y phục cẩn thận. Sau đó tiến đến giúp hắn mài mực, hắn muốn đọc tấu chương."

Liễu Giai mỉm cười: "Đêm nào cũng vậy phải không?"

Tô Hồng Hoán mạnh mẽ gật đầu: "Đúng. Hắn cứ thức tới giờ Sửu, nhưng đã lệnh cho ta lên giường đi ngủ từ giờ Tuất. Thật ra ta cảm thấy hắn rất dịu dàng, cũng rất chăm chỉ. Ta hỏi hắn tại sao lại không làm việc nên làm."

Liễu Giai tiếp lời: "Hắn trả lời thế nào?"

Lúc này thì Tô Hồng Hoán hơi trùng xuống, nàng mím môi, đôi mắt vốn ngây ngô trở nên buồn hẳn: "Hắn nói, đời này hắn chỉ yêu một người. Cho nên cũng sẽ chỉ ân ái cùng một người mà thôi."

"Tiểu Hoán, ngươi có giống hắn không?" Liễu Giai đột ngột hỏi.

"Ta giống." Tô Hồng Hoán lập tức trả lời.

"Giống thế nào?" Liễu Giai tủm tỉm.

Tô Hồng Hoán giơ ba ngón tay lên trời, quả quyết nói: "Đời này ta chỉ yêu Liễu tỷ tỷ."

Liễu Giai cười phá lên: "Ha ha. Liễu tỷ tỷ cũng thật sự yêu ngươi."

Kiểu cách này, kẻ khờ nhìn qua cũng hiểu ra giữa hai nữ nhân kia là đang xảy ra cớ sự gì.

Liễu Giai vuốt ve mái tóc đen bóng của Tô Hồng Hoán, ánh mắt dịu dàng chứa đựng tầng tầng lớp lớp tình cảm chân thành.

"Hoàng thượng. Giờ thì người đã hiểu ý ta chưa?"

Liễu Giai nãy giờ nói mà không nhìn hoàng đế.

"Cũng đa tạ ngươi còn để lại Thuỵ Nhân Cung cho tỷ muội chúng ta. Dù hầu như tất cả đều là trinh nữ, nhưng vẫn mang danh phi tử của phế vương, cho nên bọn ta cũng đâu còn đường nào để đi nữa."

Liễu Giai lại thở dài, cái thở dài này là thay cho cố nhân, cái thở dài hắn cứ luôn khờ dại giấu chặt trong lòng.

"Hoàng đế à. Có rất nhiều chuyện, hắn không nói, nhưng không có nghĩa là hắn thừa nhận."

Lúc này, Tô Hồng Hoán mỉm cười: "Hắn là kẻ thiện lương nhất ta từng thấy trên cõi đời này."

Liễu Giai bật cười: "Và cũng là kẻ si tình đần độn nhất."

Tô Hồng Hoán lén lút nắm đôi tay thon dài kia, hỏi nhỏ: "Liễu tỷ tỷ, đừng bao giờ giấu giếm ta điều gì nhé?"

Liễu Giai gật đầu ngay lập tức.

"Đương nhiên. Như vậy rất mệt mỏi, ngươi nói có phải không?"

Rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không mệt mỏi.

Bao năm bao tháng, hắn cứ thà để người đời hiểu lầm hắn. Tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau, tiếng ác hắn phải đeo nặng trên vai. Trách nhiệm to lớn hắn phải vác trên lưng.

Nhưng đêm về, giường đơn gối chiếc.

Hắn rất tôn trọng các nàng, tôn trọng từng người một. Mỗi người đều được hắn kể nghe qua một lần, câu chuyện về nàng ca kỹ đáng thương nọ trót lỡ yêu thương một người.

Hắn thở dài, khuôn mặt hắn đau khổ.

Hắn nói xin lỗi, nói rằng đời này hắn nguyện giống nàng ca kỹ ấy, chỉ yêu được một người.

Đối với các nàng, có thể là bằng hữu, có thể là tỷ đệ, có thể là huynh muội, nhưng không thể là phu thê.

Hắn không thể dối lừa bản thân. Cũng không nỡ dối lừa các nàng. Nói rằng các nàng ở chốn cung nghiêm này sống thật sự quá thiệt thòi rồi. Các nàng muốn gì, hắn cũng sẽ cho.

Ngoại trừ tình cảm, chứ vinh hoa phú quý, thứ đó hắn không thiếu.

Coi như là hắn lấy đó bù đắp cho các nàng.

|

• Chú thích

Theo ý của Liễu Giai, "đồng nam" ý chỉ trai tân.

Ở đây Kim Tại Hưởng hiểu "đồng nam" thành trai vị thành niên (tuổi tác còn trẻ).