Chương 3: Sống lại

#daongucu

Ngày đầu tiên sống lại đã không suôn sẻ lắm, mới sáng sớm mà ấm đun nước đã bị hỏng.

Tân Đồng vừa mới miễn cưỡng chuyển từ "thế mà mình lại không chết" sang "vậy mà mình đã sống lại", rầu rĩ ngồi xổm dưới sàn nhặt từng mảnh ấm đun nước, lại thêm một khoản nợ vào quỹ tài chính eo hẹp rồi.

Dù sao thì cô cũng là người đã đọc hàng nghìn cuốn tiểu thuyết, hơn ba tiếng ôm đầu ngồi xổm trong góc đủ để cô định thần lại, nhận ra rõ ràng rằng mình đã sống lại vào khoảng thời gian cách đây một năm rưỡi.

Tân Đồng ném chiếc ấm bị vỡ vào thùng rác rồi đi lấy chổi và hót rác để quét những mảnh vỡ còn sót lại.

Cũng không biết sau khi mình chết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ ngày hôm sau hot search trên weibo là "một cô gái trẻ bị gϊếŧ trong phòng trọ", Tân Đồng nghĩ, tít này thực sự vừa sởn tóc gáy vừa có chút buồn cười.

Nhưng làm sao anh ta lại đi vào được? Trên hành lang có camera giám sát, nếu bị phát hiện chết ở nhà, chẳng phải sẽ rất dễ dàng điều tra ra hung thủ à? Hay là... anh ta không hề có ý định trốn tội?

Tân Đồng nhớ người đàn ông đó từng nói một câu "đừng sợ, anh sẽ đến bên em sớm thôi", mà không khỏi rùng mình.

"Biếи ŧɦái."

Tân Đồng tự hào rằng mình là một kẻ vô dụng thành thật và giữ phép tắc, ngoại hình tầm thường, dáng người không tốt cũng chẳng xấu, thành tích nửa vời, không chăm chỉ cũng không lười biếng. Chỉ là vận may hơi kém thôi mà, sao ông trời lại nghĩ quẩn ban cho cô một gã tâm thần biếи ŧɦái. Nhưng bây giờ cô có ngẩng đầu hỏi trời xanh, trời xanh cũng không trả lời, cô chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ.

Lỡ như người đó lại đến nữa thì phải làm sao?

Tân Đồng sống trong một phòng đơn, mặc dù mỗi phòng đều đã được phân chia gần giống như nhà xác nhưng cửa chống trộm và camera giám sát đều rất đầy đủ. Người đó không thể cạy khóa hay đập cửa, nếu không tầng nào cũng sẽ bị báo động. Trừ khi anh ta có chìa khóa, nếu không sẽ không thể vào được. Ngược lại, có thể suy ra rằng vì có chìa khóa nên nghi phạm chắc chắn là người quen.

Đây không phải là một lần phạm tội ngẫu nhiên của một kẻ biếи ŧɦái nào đó.

Mà là mưu sát.

Tân Đồng vừa ngồi xuống giường, đã khó chịu mà đứng dậy, cô khoanh tay đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp.

Cô chậm rãi nhớ lại.

Trong đầu cô có quá nhiều câu hỏi đan xen khiến cô cảm thấy rối bời.

Những người mà Tân Đồng thường xuyên tiếp xúc không có nhiều, hầu hết đều là phụ nữ trong ngành và có rất ít người có khả năng làm ra… những việc như vậy.

Hôm đó cô tham dự buổi họp mặt của công ty, mọi người đều uống rượu, mỗi người một ly, rượu được rót từ một chai rượu... Ngoài ra, cô chưa bao giờ uống thứ gì không sạch sẽ.

Không đúng, có một số cốc không phải.

Cô nghĩ nghĩ rồi đi đến ngồi xuống bàn ăn, lấy một tờ giấy trắng và một cây bút gel màu đen ra.

Tân Đồng xoay bút mấy lần, khá do dự viết tên bốn người lên giấy: Giang Hạc Hiên, Quý Văn Nhiên, Trình Dịch Tu và Phó Vân Châu. Sau một lúc chần chừ, cô gạch bỏ tên Giang Hạc Hiên, sau đó lại hối hận mà viết lại, sau đó hung dữ khoanh tròn.

Mặc dù về mặt tình cảm thì cô không tin rằng Giang Hạc Hiên, người đã quen ba năm, lại có một chút hiềm nghi, nhưng mà anh có chìa khóa nhà cô.

Về phần những người khác...

Quý Văn Nhiên là cấp trên trực tiếp của cô, cũng là một nhϊếp ảnh gia có tính cách lập dị. Tại tiệc rượu, anh ta bảo Tân Đồng lấy một ly sâm panh, nhưng khi Tân Đồng mang đến thì anh ta biến mất, sau đó có người đến mời rượu, Tân Đồng đành phải uống cạn ly sâm panh đó.

Trình Dịch Tu là nghệ sĩ nam của công ty, trước đây họ có quen biết trong lúc chụp ảnh, tình bạn cũng không tệ, họ đã thêm WeChat của nhau và có tương tác trên vòng bạn bè. Tại tiệc rượu, anh ta đến mời rượu Tân Đồng, đúng lúc ly rượu của Tân Đồng đã hết nên anh ta đã rót rượu từ chai rượu trên tay vào.

Người cuối cùng là Phó Vân Châu, tổng giám đốc công ty, khi đi ngang thì vô tình đυ.ng phải Tân Đồng, khiến rượu suýt chút nữa đổ ra quần áo cô. Lúc đó anh ta đã cầm lấy ly rượu của Tân Đồng để cô sửa sang lại quần áo và yêu cầu người phục vụ đưa cho cô ly rượu mới.

Vậy thì rốt cuộc là ai đã gϊếŧ mình?

Đúng lúc này, điện thoại của Tân Đồng vang lên.

Tân Đồng vừa nhấc máy, một giọng nói vội vã đã vang lên: "Tiểu Đồng, chiếc đồng hồ mà mấy ngày trước cô đã cất đi đâu rồi?"

"Hả? Đồng hồ gì cơ?"

"Chiếc đồng hồ mà anh Quý muốn dùng đó! Đồng hồ đeo tay!" Người ở bên kia điện thoại đột nhiên cao giọng nói: "Còn cô nữa? Chạy đi đâu rồi?"

"Hôm nay...tôi xin nghỉ phép." Tân Đồng thoái thác: "Tôi thấy không khỏe lắm."

Nói ra sẽ chẳng ai tin, đêm qua sau buổi tiệc rượu do công ty tổ chức, cô đã bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp rồi gϊếŧ, sáng nay khi cô tỉnh dậy thì đã sống lại rồi.

Người bên kia khẽ tặc lưỡi phàn nàn: "Cô mau mang đồng hồ đến cho anh Quý đi, tôi sẽ gửi địa chỉ qua WeChat cho cô. Nhanh lên đấy."

Sau khi cúp điện thoại, cái thứ tên Lâm Chiêu Chiêu đã gửi cho cô một địa chỉ.

Lúc này Tân Đồng đã nhớ lại chuyện gì đang xảy ra rồi.

Một chiếc đồng hồ trị giá 200.000 tệ thì dù có đánh mất chính mình cô cũng không dám làm mất nó.