Chương 19

Ở bên phải bar, tại cánh cửa sổ có một cô gái đang tự tay làm bỏng ngô. Trên quầy có một số đồ uống trái cây, dưới tủ có vài thùng bia, một số đồ ăn nhẹ như đậu phộng hay hạt dưa ở giữa, và vài ba chai rượu ở tầng trên cùng.

Bên trong quán hiện tại chỉ có sáu bảy người đang uống rượu hoặc đang chơi bài, tuy nhiên điểm chung là tất cả đều ý thức hạ thấp giọng, không gây ồn ào.

Ánh sáng mờ ảo, không có đèn neon, chỉ có vài chiếc đèn chùm cũ kỹ và lạc hậu ánh lên vẻ vàng vọc.

Phía trước có một sân khấu nhỏ. Ở giữa sân khấu là micro dạng đứng. Một cây đàn piano cũ và một bộ trống cũ được đặt ở bên trái.

Có một chiếc phong cầm đặt trên bàn tại phía đối diện, và hai cây đàn guitar treo trên tường.

Giống như Hương đã nói, chỗ này không thể gọi là một quán bar hợp cách được.

Trần Minh rất hứng thú, bèn cất tiếng hỏi: “Cô có thể... giới thiệu một chút nơi đây được không?"

Ngữ khí của Trần Minh dịu đi một chút, không còn giọng điệu ra lệnh như trước nữa, khiến Hương ngạc nhiên.

"Ở đây có ba người chủ. Người vừa chào đón chúng ta, Quân, là một trong số họ. Anh ấy đã mở một nhà hàng trong thành phố và kinh doanh rất tốt. Anh ấy điều hành quán bar này chỉ vì sở thích mà thôi. Tuy nhiên anh ấy rất tâm huyết..."

Hương nói một hơi, rồi như chợt nhớ ra điều gì mà nói thêm: "Ở đây mọi người có thể lên hát, một vài người sẽ chơi một chút nhạc. Nếu không có ai lên thì họ sẽ bật một bản nhạc nào đó họ thích..."

"...Ở đây khá yên tĩnh, không ồn ào, nên thỉnh thoảng tôi sẽ đến nghe nhạc cho khuây khỏa.”

Một lúc sau, Quân đi tới, đưa hai ly nước trái cây và một thùng bỏng ngô, sẵn tiện hỏi Hương: “Hôm nay cậu có muốn hát không?”

Hai má Hương ửng hồng xấu hổ. Trước đây khi cô đến một mình, cô thỉnh thoảng sẽ lên hát, thế nhưng hôm nay cô đi cùng Trần Minh.

Dù sao cô và Trần Minh cũng không quen thân lắm, không thể để anh ta thấy mặt xấu của mình được.

Nghĩ vậy Hương bèn lắc đầu, xin lỗi. Quân cười trừ rời đi.

Khi này, Trần Minh đột nhiên nói: "Vừa rồi anh ấy hỏi cô có muốn hát hay không. Cô... cô có thể hát một bài được không?"

Không thể không nói, thời khắc hiện tại Trần Minh rất thoải mái, hoàn toàn mất đi khí chất lạnh lùng thường ngày. Thậm chí còn có một nụ cười nhàn nhạt ở khóe miệng.

“A?”

"Cô có thể hát một bài hát không?" Trần Minh lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Anh đột nhiên muốn biết bên trong Hương là người phụ nữ như thế nào, ca hát có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm con người nhất.

"Cái này... Tôi hát không hay lắm." Hương không nguyện ý.

Tuy nhiên Trần Minh chẳng cho cô cơ hội từ chối, anh chỉ nói ra hai từ ngắn gọn nhưng nghe như một câu lệnh không thể chối cãi: “Đi thôi!”

Nói rồi, Trần Minh liền rảo bước tới đứng ở gần mục sân khấu, tựa như đang chờ Hương đi lên.

Hương do dự hồi lâu, mãi đến khi bài hát đang biểu diễn kết thúc, cô mới dám đứng dậy đi tới chỗ Trần Minh.

Có những vị khách nam theo nhóm đôi, nhóm ba ở một bàn cách đó không xa, vỗ tay cổ vũ khi Hương lên đài. Có vẻ như họ đã nghe Hương hát trước kia, và không chỉ một hai lần.

Hương nghiêng người trước micro ngân nga bài hát ‘Thanh Xuân Của Tôi’.

Đến nửa chừng cô nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng đau đớn.

Chẳng phải cô đã cô đơn như thế này suốt những năm qua sao? Thế nào sự vang vọng mà lời bài hát mang đến khiến cô khó thở.

Tại sao sự cô đơn bây giờ lại khắc nghiệt, và khó chịu đến vậy?

Cảm giác khó chịu khiến cô cảm thấy đau nhói trong tim. Phải chăng thanh xuân của cô thực sự sẽ chết như lời bài hát nói?

Khoảnh khắc này cô rất muốn có ai đó ôm cô vào lòng, và nói với cô rằng cô không hề cô đơn.

Trước kia từng có, nhưng giờ không còn nữa... không còn có người như vậy nữa rồi!

Những giọt nước mắt như hạt pha lê vỡ tan, chảy không ngừng.

Cuối cùng Hương không thể hát tiếp, mà chỉ biết dùng tay che miệng lại để tiếng nức nở không truyền đến cái mic trước mặt.