Chương 54

Trong đêm đó, bên ngoài phòng ngủ, Bùi Tuần dựa lưng vào cánh cửa.

Đầu anh ngửa lên nhìn trần nhà, thân hình thì dần chìm vào bóng tối. Hơi thở của anh cũng dần trở nên yếu ớt, rồi hòa vào trong đêm đen tĩnh lặng.

...

Cẩm Nhi muốn đi du lịch, bởi vì có một số dấu chân từ chuyến đi hưởng tuần trăng mật của cô và Thành Lâm để lại. Cô chỉ muốn đến thăm một lần nữa.

Khi mời Hương đi ăn tối cùng nhau, Cẩm Nhi lại nhắc đến chuyện này và hỏi cô chị có thời gian đi cùng cô ấy không?

Một câu hỏi tùy tiện, nhưng thật không ngờ là Hương lại đồng ý chẳng chút do dự.

"Anh Trần có đến đón chị không?" Cẩm Nhi nói đùa, ai ngờ được Hương trả lời: “Ừm, nhưng không hẳn...”

Hương đã cố gắng hết sức để kiềm chế sự căng thẳng trong lòng khi nghe câu hỏi của Cẩm Nhi.

“...Hôm qua, mẹ chồng chị lại đòi thêm 20 triệu để trả nợ, nếu không bà ta sẽ lại tìm đến chị gây rắc rối.”

"Vậy là chị đang muốn đi trốn bà ta à?"

Cẩm Nhi và Hương đã là bạn thân trong nhiều năm. Cẩm Nhi biết mọi thứ về gia đình cô.

"Cả hai. Nhưng em không nhận ra rằng chị đã không đi đâu gần hai năm nay rồi sao? Cả người chị sắp nổi mốc hết rồi!"

"Bùi Tuấn sẽ đồng ý sao?"

"Em cho rằng anh ta có tư cách gì mà khống chế được chị?"

“Đừng nói như vậy, ít nhất hai người còn chưa ly hôn.” Cẩm Nhi cảm thấy lời nói của Hương có chút quá đáng, nên không khỏi nhắc nhở.

“Chị đã muốn rời khỏi cái thành phố này hàng trăm ngàn lần rồi, em biết không?”

"Được rồi, đầu tháng sau sẽ xuất phát, em sẽ sắp xếp hành trình và chỗ ở."

"Đợt qua sinh nhật bố chị đi, rồi chị sẽ mời Trần Minh ra ngoài chơi với hai ta vài ngày." Hương có lòng tin có thể mời Trần Minh ra ngoài chơi với bọn họ.

"Thật sao? Thật tuyệt! Em rất mong chờ!" Cẩm Nhi lập tức mỉm cười.

Cô vẫn còn mơ hồ nhớ lại cảm giác ngưỡng mộ ngay từ cái nhìn đầu tiên vào lần đầu gặp Trần Minh. Dù đó bây giờ thuần túy chỉ còn là sự ngưỡng mộ.

Lời nói thì hùng hồn, nhưng khi thấy sự háo hức của Cẩm Nhi, Hương căng thẳng, run rẩy hỏi: "Cẩm Nhi, em... em còn nghĩ tới Trần Minh sao?"

"Không, chỉ là nam thần ưu tú như vậy luôn khiến người ta có nhiều mộng tưởng thôi."

Cẩm Nhi nói rất dễ dàng, điều này cũng cho thấy cô thực sự không có hy vọng gì với Trần Minh.

“Vậy thì tốt.”

Nếu Cẩm Nhi vẫn có chút hy vọng đối với ông chủ, Hương thật sự không biết phải làm sao.

Bởi vì cô ấy không còn là cô của hai năm trước...

Cẩm Nhi nhìn Hương, cô nói đùa: "Sao vậy? Có vẻ như chị có ham muốn với anh ta à?"

"Em nhận ra sao? Rõ ràng như vậy sao?" Hương đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, sao cô lại thấy áy náy như vậy.

"Đúng vậy, trên mặt chị viết rõ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta rồi kìa."

"Đừng có nói quá, chị... chỉ cảm thấy cả hai trò chuyện rất thoải mái. Chị chưa bao giờ gặp người khác giới thứ hai nào có thể thổ lộ hết tâm tình như vậy. Có lẽ có chút tình yêu, hoặc là sự ngưỡng mộ... chị không biết nữa..."

"Vậy lần này chị đi, hai người sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hahaha..."

Tuy rằng Cẩm Nhi không có ý nói như vậy, nhưng lại khiến Hương cảnh giác.

Có thể? Điều gì sẽ xảy ra với họ đây?

Bỗng, sau đó Cẩm Nhi nhận được điện thoại của Hoắc Vân.

Cô ấy im lặng sau khi trả lời điện thoại. Hương cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Hoắc Vân..." Vẻ mặt Cẩm Nhi mất tự nhiên, pha lẫn sự mệt mỏi.

"Ồ, em không thể yêu cậu ấy sao?"

Thấy Cẩm Nhi không trả lời, Hương lại nửa trêu nửa thật: "Nếu một người đàn ông không quên dịp lễ nào quanh năm, để tặng quà cho chị. Nếu không quên chị sau khi kết hôn. Luôn đối xử tốt với chị như vậy thì chị chắc chắn sẽ rất cảm động.”

“Cảm động?” Cẩm Nhi cười khẩy: “Em không nghĩ như vậy đâu! Em bị yếu tim, không yêu nổi người cao thượng như anh ta."

Cẩm Nhi nói với giọng mỉa mai, Hương thì không hiểu. Em ấy thật sự không cảm động trước chân tình của Hoắc Vân ư?

Một lúc sau, Cẩm Nhi hỏi: “Còn chị thì sao, Hương, chị còn muốn ở chung với Bùi Tuấn không? Em cảm thấy anh ta thật sự không phải là người đàn ông tốt. Đàn ông không nỗ lực thật sự không có tương lai."

“Ừ, anh ấy đúng là không có chí hướng, nhưng chị có thể làm gì đây? Chị thực sự ly hôn, rồi trao cho anh ta một nửa sự nghiệp mà chị đã dày công xây dựng sao? Tại sao thành quả lao động vất vả của chị lại phải chia cho anh ta chứ?”

Càng nói Hương càng bực, tức giận đến mức đứng dậy mắng: “Một nửa đó, liệu anh ta có khả năng tiếp nhận không? Anh ta không biết thiết kế hay tiếp thị, chỉ có nước đi vào ngõ cụt sau đó phá sản thôi."

"Nhưng con đường của chị là một cái hố không đáy, càng đi càng mệt mỏi. Em thấy tiếc cho chị... Nếu Trần Minh thật sự đối xử với chị, chị có thể đi theo hắn. Ít nhất người này sẽ không khiến chị mệt mỏi như hiện tại."

“Chị không biết...”