Chương 5: Tự mình đa tình

“Cuối cùng cũng tới.” An Tri Hiểu “Rầm” một chút từ trên sô pha đứng dậy, đi lên liền muốn kéo Liên Yên, nhưng lại bị Triệu Ngộ nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi.

“Cậu làm gì vậy chứ! Liên Yên lại không phải của mỗi cậu!” Mấy người bọn họ đều cùng nhau lớn lên, nên rất quen thuộc, An Tri Hiểu liền mắng Triệu Ngộ.

“Dù sao cũng không phải của nhà cậu.” Triệu Ngộ xem thường nhìn cô ấy một cái.

Liên Yên đã quen việc bộ dáng hai người này ở trước mặt cô như nước với lửa. Nhớ tới An Tri Hiểu mới tổ chức hôn lễ trước đó, cô liền hỏi. “Cậu không phải hai ngày trước mới vừa kết hôn sao? Như thế nào mà không đi hưởng tuần trăng mật đi?”

“Đừng đừng đừng, ông chồng kia của mình có đức hạnh gì cậu còn không biết? Hắn đi chơi ôm ấp ôn nhu nhuyễn ngọc, nào có tâm tư cùng mình đi hưởng tuần trăng mật.”

Hôn nhân của An Tri Hiểu xem như là do trong nhà an bài, cường cường liên thủ, nên không có cơ sở tình cảm gì. Hai vợ chồng trước khi kết hôn đã ước định ai chơi theo ý người nấy.

Liên Yên nghe xong cũng không nói cái gì, cô mấy năm nay vẫn luôn là dựa vào năng lực của bản thân đi tranh thủ những thứ mình muốn, Liên gia không giúp cô cái gì. Có một chút nguyên nhân là Liên gia không mấy ưa thích cô, còn mặt khác, đó là bản thân cô cũng biết mấy cái này đó một ngày nào đó họ sẽ từ trên người cô đòi lại. Gia đình cô cùng nhà khác không giống nhau, không phải sẽ vô điều kiện mà chu cấp cho cô.

An Tri Hiểu so với cô thì tốt hơn chút, ba mẹ bất hòa, nhưng cũng còn tính là yêu thương cô ấy. Nhưng cũng bởi vì tiếp nhận sự trợ giúp nâng đỡ từ gia đình, nên cô ấy cũng phải đem quyền tự do hôn nhân của bản trao đổi hồi báo lại cho An gia. Ở điểm này, cô ấy là không thể làm chủ.

Có được tất có mất.

Liên Yên xoa mấy cái mạt chược, nghĩ muốn ra ngoài rít điếu thuốc. Khi đi ngang qua ghế lô cách vách, cô phát hiện cửa không khóa, bên trong truyền tới một chút hương vị quen thuộc.

Có người đang hút ma túy.

Cô đi đến khu hút thuốc chỗ ngoặt, châm một điếu thuốc dành cho phái nữ, rồi dựa vào trên tường hút một hơi. Cũng đúng, nơi này không ai dám tới điều tra, xác thật là một địa phương tốt để hút, nên không ít người có tiền dính vào cái này.

Cô ở nước ngoài cũng đã từng tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, mọi người uống rượu chơi đến nửa sau, liền bắt đầu chụm lại hút thứ này. Hương vị đó chính là cái mùi hương vừa mới truyền ra, Liên Yên sẽ không nhớ lầm. Bởi vì cô không dính, nên sau khi tham gia vài lần cũng không có người nào lại mời cô đi loại party này.

Những thứ Liên Yên mê chơi cũng rất khó coi, nhưng người dù sao cũng phải có điểm mấu chốt, nói là dính mấy cái đó nhưng thật ra chính là bị du͙© vọиɠ hoàn toàn khống chế bản thân. Cô lại phun ra điếu thuốc, cảm thấy đầu óc một mảnh tỉnh táo.

Khi hút xong một điếu thuốc, liền có một thân ảnh cao gầy từ hành lang bên kia đi lại đây, Liên Yên chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Cô xuyên qua sương khói đánh giá người nọ.

Đó là một người đàn ông ngoài 20, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp giống như con lai, khí chất có chút tà ác. Mắt nhọn hẹp dài, môi mỏng đỏ thắm, mũi cao thẳng, tóc bị nhuộm thành màu khói.

Hắn một thân nam tính, trên lỗ tai còn đeo không ít khuyên tai, chân dài vai rộng, một thân quần áo hưu nhàn nhưng cũng nhìn ra được dáng người rất tốt.

Khi đi qua bên người Liên Yên, hắn hẳn là cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt chăm chú của cô, nên trực tiếp nhìn qua cô.

Sau khi thấy rõ gương mặt người phụ nữ qua làn khói, đáy mắt người đàn ông nhanh chóng mà xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh lại hướng Liên Yên gợi lên đôi môi đỏ thắm.

Liên Yên bị nụ cười của người đàn ông này kí©h thí©ɧ một chút, cũng vào lúc này cô mới thấy rõ màu mắt dưới lông mi của cậu ta, lại là mắt màu lam, cũng không thanh triệt, mà có loại lực hấp dẫn mạc danh thâm thúy, giống như muốn đem người ta hút vào.

Cô đang nghĩ xem nên xin cách liên lạc như thế nào thì đối phương đã tự nhiên tiến lên hỏi cô trước, “Thêm WeChat được không?”

Thanh âm đàn ông trẻ tuổi rất êm tai, âm cuối tự nhiên cao lên, cùng diện mạo của hắn giống nhau, khiến người ta có cảm giác bị mê hoặc.

Liên Yên đang muốn đáp lại, lại đột nhiên ngửi được mùi trên người hắn, đúng là mùi hương quen thuộc mà trước đó không lâu cô đã ngửi được.

Lông mày Liên Yên nhướn lên, dùng ngón tay để đẩy thân thể người đàn ông đang dựa lại đây, hướng hắn xinh đẹp cười, “Không được đâu, tiểu đệ đệ.”

Diện mạo của Liên Yên cũng không phải là đẹp khiến nhiều người kinh diễm, nhưng mỗi khi cô cười rộ lên, hoặc là nhe răng hoặc là mỉm cười, đều có loại hương vị phá lệ tự tin, khiến người ta không tự giác chú ý đến cô.

Người đàn ông nhìn thấy cô tươi cười, mi dài khẽ nhếch. Hắn trực tiếp nắm lấy ngón tay Liên Yên đang duỗi lại đây, thuận thế cúi người đem tay dựa vào trên vách tường phía sau Liên Yên. Thân hình cao lớn chặt chẽ chặn lại cô. Bởi vì động tác này, mà vòng cổ hình chữ thập mà hắn đeo trên cổ cũng lộ ra trước mặt Liên Yên. Từ sau lưng nhìn lại, thì hắn như là đang muốn cưỡng hôn Liên Yên.

Hai trong mắt màu xanh xám hẹp dài chặt chẽ nhìn thẳng Liên Yên, hắn rất có hứng thú hỏi, “Nhưng tôi như thế nào cảm thấy, tỷ tỷ lại đối với tôi rất có hứng thú chứ?”

Hai chữ “Tỷ tỷ” này như là ở trên đầu lưỡi hắn lăn hai vòng, bị hắn nói ra phá lệ triền miên lâm li.

Người này thật là một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, chắc hẳn bình thường cũng là một người rất có tự tin. Cũng phải, trưởng thành như vậy, phỏng chừng trước nay không chịu qua chuyện gì suy sụp.

Liên Yên đem tay rút về, sau đó nhéo nhéo chiếc cằm trắng nõn mảnh khảnh của hắn nói, “Nhưng tỷ tỷ tôi… Chưa bao giờ chạm vào đàn ông như vậy nha.”

Cô so với người đàn ông này ước chừng lùn hơn một cái đầu, nhưng lúc này mặt đối mặt, khí thế lại một chút cũng không yếu.

“Cô ngửi ra được?” Hắn có chút kinh ngạc mà hướng cô nhướng mày, “Cái mũi rất thính, bất quá tôi cũng không hút thứ đồ kia.”

Ngay sau đó, hắn nâng lên tay chống ở phía trên thân thể cô. Đứng thẳng thân, đôi mắt lam xám từ phía trên đánh giá Liên Yên vài giây.

Rất nhanh, người đàn ông lại câu môi cười, đáy mắt hứng thú dần bị trào phúng thay thế, “A, cũng không nên tự mình đa tình, tôi đối với loại tỷ tỷ này như cô, cũng không hề cảm thấy hứng thú a.”

Một hồi nhanh chóng chuyển biến này khiến cho Liên Yên còn có chút không kịp phản ứng lại, chờ đến khi phản ứng lại thì cái người đàn ông tự luyến kia đã nghiêng người rời đi ở chỗ ngoặt.

Liên Yên đem điếu thuốc dập tắt. Loại ngạo mạn này… Không biết vì sao, trong lòng cô chợt truyền đến một trận cảm giác quen thuộc mạc danh.