Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Sau khi đánh đuổi được bọn bắt nạt, cậu bé giơ tay ra đưa cây kẹo cho cô bé đang ngồi khóc dưới đất. Cậu ấy an ủi cô bé đừng khóc nữa, từ nay đã có cậu bảo vệ rồi.

Cô bé ngước nhìn cậu bé đang cười rất tươi với mình, nụ cười ấy như xoa dịu đi nhưng vết trầy trên đầu gối của cô bé nên đã quên đi cái đau mà ngừng khóc.

Hai đứa trẻ ngồi trên hai chiếc xích đu trong sân chơi, cậu bé nhìn cô bé ăn viên kẹo rất ngoan, rất đáng yêu. Cậu muốn biết tên của cô bé là gì nên đã nói tên mình trước.

"Anh tên Thế Vĩ. Tên của em là gì?"

"Em tên Như Ý." Cô bé ngây ngô trả lời

Biết được tên cô bé, cậu bé mỉm cười rồi nhảy xuống xích đu, cậu hứa với cô bé lần sau sẽ chơi cùng, bây giờ cậu phải về kẻo mẹ trông.

Thế là những lần sau cô bé luôn có người chơi cùng, khi có cậu kề bên chẳng có đứa trẻ nào dám ăn hϊếp cô nữa.

Trong buổi chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu xuống hai bóng đứa trẻ. Cậu bé chạc mười tuổi kia đang đứng đó chìa trong tay ra chiếc nhẫn đồ chơi đưa cho cô bé.

"Cái này cho em đó. Anh phải đi Mỹ học rồi, sau này nếu em còn giữ nó, anh sẽ kết hôn với em." Cậu bé đỏ mặt nói

Cô bé nghe vậy có chút buồn nhưng nghĩ đến hai chữ kết hôn ở câu cuối lại đỏ mặt rồi chìa tay nhận lấy chiếc nhẫn hoa, còn tươi cười đáp:

"Dạ."

Thời gian cứ thế trôi đi..

Một cô gái đeo cặp kính cận màu đen, mái tóc đen được búi cao, đang ngồi với tư thế một chân duỗi ra, chân còn lại co vào ngồi dán mắt trên màn hình máy tính đọc truyện.

Cô đọc xong đến đoạn kết, nữ chính và nam chính chính thức yêu đương và còn làm chuyện người lớn. Một giây trước còn gào thét thích thú, một giây sau trở mặt ểu oải bất lực, cô trườn dài trên bàn thở dài kêu than.

"Chán thế không biết, đã đọc biết bao nhiêu bộ truyện rồi, bộ nào cũng kết thúc có hậu vậy mà sao cuộc đời tôi chả có miếng hậu nào vậy?"

Cô gái tên Nguyễn Như Ý, năm nay vừa tròn 24 tuổi. Cô chính là con cá ướp muối, ngày ngày sống một cuộc sống bình phàm. Chỉ có một ước muốn duy nhất là được yêu đương với một người và làm chuyện ấy, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mà thôi.

Chuyện đơn giản với bao người ấy vậy mà lại quá khó khăn với cô. Cô đã trải qua biết bao nhiêu mối tình từ năm mười sáu tuổi rồi nhưng lại chẳng đi đến đâu, toàn gặp những người không ra gì.

Trong dòng suy nghĩ, cô lại nhớ đến mối tình đứt đoạn vào hai năm trước. Cô tình cờ gặp được anh qua ứng dụng hát karaoke, hai người nói chuyện cũng rất hợp, lại có nhiều sở thích. Và rồi cũng hẹn hò với nhau nhưng chưa được một năm thì cả hai cãi nhau và người kia đòi chia tay. Thì ra vì cô chỉ lo công việc, không còn nhắn tin, gọi điện mỗi ngày cho đối phương nữa nên đối phương cũng dần lạnh nhạt với cô.

Hắn ta đã không hiểu cho cô thì thôi đi, lại còn hẹp hòi viện cớ nói bận này bận nọ để không thèm trả lời tin nhắn, cũng không gọi điện cho cô. Nghĩ kỹ lại thì hắn chính là muốn trả đũa cô mà.

Dù đã thất tình biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn mong muốn có một mối tình lâu dài và hơn hẳn chính là chuyện mà người lớn hay làm. Thật sự đã hơn hai mươi nồi bánh chưng rồi nhưng chưa một lần được thử, những mối tình trước chả hiểu sao chỉ toàn yêu xa, đến lúc gần gặp nhau lại chia tay.

Đó có phải là một lời nguyền không, nếu phải thì xin ông trời hay tha cho con, nếu ông gửi gắm một người đàn ông vừa giàu, vừa đẹp trai, khoai to sáu múi cho con, con xin nguyện không đọc ba cái truyện đồi trụy đó nữa.

Như bao mọi ngày, cô đến công ty làm việc, trên tay cô bê một núi tài liệu nặng trĩu. Mặc dù cô đã làm việc này gần hai năm rồi nhưng vẫn chưa quen lắm với cái cảm giác chiếc kính cứ tuột lên tuột xuống của cô.

Chiếc kính đen không chịu an phận, đang dần dần tuột xuống đầu mũi cô, cô rất muốn chỉnh lại nhưng cô không có cách nào vì hai tay đều bận ôm tài liệu mất rồi.

Mắt cô không còn nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh nữa, nhưng cũng đành bất lực thở dài đi tiếp.

Chợt ở phía xa có một thân ảnh đi tới, cô đã cố tránh sang một bên nhưng không hiểu sao lại đυ.ng trúng người đó khiến cho những xấp tài liệu rơi tứ tung xuống đất.

"Xin lỗi, tôi bất cẩn quá. Cô không sao chứ?" Một giọng nói trầm ấm lên tiếng.

Lúc này Như Ý mới hoàn hồn chỉnh lại cặp mắt kính ngước

Lên nhìn người mới phát ra âm thanh trầm ấm nhẹ nhàng kia. Giây phút ấy tim cô bỗng lạc mất đi một nhịp, con ngươi dường như dừng lại không hề dịch chuyển trên khuôn mặt chàng trai kia.

"Ôi trời đất ơi, đẹp trai quá!" Cô suýt chút nữa là thốt ra miệng rồi.

Anh nhìn cô mỉm cười rồi cúi xuống giúp cô nhặt những xấp tài liệu lên. Trong lúc anh nhặt đâu để ý rằng cô đang nhìn anh rất chăm chú. Mái đen bóng được vuốt lên thẳng tấp khiến lộ ra vầng trán cao ráo của anh, cùng với sống mũi cao cao, làn da rám nắng. Nhìn đến đôi hàng mi dài và đôi môi dày có chút mềm mại kia, cô cảm thán không ngớt. Tại sao trên đời này lại có một người con trai đẹp như vậy, cô mơ còn không tưởng tượng được.

Cô ngẩn ngơ vài giây rồi cũng nhanh chóng nhặt tài liệu nhưng chỉ mới nhặt được vài cái thì anh chàng đã nhặt xong hết giúp cô.

Anh để xấp tài liệu qua một bên rồi đưa tay ý muốn đỡ cô dậy. Có chút thẹn thùng, cô đưa tay nắm lấy tay anh rồi đứng dậy, cảm ơn xong cô đi đến xấp tài liệu định là sẽ tiếp tục bê cái xấp ấy đến phòng kế toán nhưng ai ngờ anh chàng kia bước đến giành lấy xấp tài liệu.

"Để tôi giúp cô." Anh chàng nhìn cô cười

"Không, để tôi tự bê là được rồi. Anh cứ làm việc tiếp đi."

Anh chàng cười cười rồi nói anh ấy mới chuyển đến bộ phận marketing từ chi nhánh kia qua đây, vì thấy gần nhà hơn nên mới chuyển.

Như Ý cười như không cười, lần đầu được một anh chàng đẹp trai cao ráo như vậy bắt chuyện nên có chút ngượng. Cô chẳng biết nên nói gì và bắt đầu trò chuyện như thế nào nên chỉ biết cười và lẳng lặng đi cùng anh đến phòng kế toán.