Chương 6: Thánh nữ

Bỗng nhiên, bụng Liên Tâm bắt đầu kêu òng ọc. Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, cô thầm nghĩ: "Chắc hẳn ông mặt trăng cũng đang đói bụng như mình nhỉ?".

Nghĩ vậy, Liên Tâm liền nhớ đến những chiếc đùi gà béo ngậy thơm ngon. Từng thớ thịt vàng ươm, giòn tan, tỏa hương thơm nức mũi, chỉ nghĩ thôi đã khiến cô muốn chảy nước miếng.

"Đói quá!" Liên Tâm xuýt xoa, "Giờ mà được ăn đùi gà thì tuyệt biết bao!"."Hệ thống, sao nãy giờ ngươi im lặng thế?" Cô hỏi vừa đi vừa hỏi.

Hệ Thống, vốn dĩ tự xưng cao cấp nhất, "bất khả chiến bại", "bất khả xâm phạm", giờ đây lại "đơ" toàn tập, chẳng thốt ra được lời.

"Hệ thống còn có đó không vậy? Chết máy rồi à?" Liên Tâm lại hỏi tiếp.

Bỗng chốc, Hệ Thống "bừng tỉnh".

Nó ấp úng lên tiếng, giọng điệu run rẩy như sắp "toang": "K-k-k... Khả năng cao là ta bị lỗi rồi... Ngươi... ngươi đừng hoảng sợ, ta đang cố gắng sửa chữa..."

Liên Tâm không thể tin vào điều này. Cô đứng nhìn khoảng không với ánh mắt hoài nghi.

"Cái hệ thống này có xài được không vậy trời. Từ đầu đến giờ không thấy uy tín tý nào luôn." Cô thầm nghĩ.

Liên Tâm vừa tiếp tục đi. Bỗng, cô phát hiện một hang động nhỏ ẩn mình sau những tán cây. Tò mò, cô quyết định đi vào bên trong.

Hang động tối mịt, chỉ có ánh sáng le lói từ bên ngoài lọt qua. Liên Tâm cẩn thận từng bước chân, lo lắng sẽ vấp phải những tảng đá lởm chởm.

Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang vọng trong hang động. Liên Tâm dừng bước, tim đập thình thịch. Âm thanh ấy giống như tiếng gáy của gà trống, nhưng lại to hơn và vang vọng hơn rất nhiều.

"Có ai ở đây không?" Liên Tâm cất tiếng hỏi, giọng run run.

"Có!" Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong bóng tối. "Ai đó đã phá rối giấc ngủ của ta?".

Liên Tâm nuốt nước bọt, "Xin lỗi ạ, cháu chỉ là đi ngang qua... Cháu không biết là ở đây có người."

"Ngươi đi ngang qua đây để làm gì?" Giọng nói tiếp tục vang lên.

“Cháu không biết nữa… Cháu chỉ là đã đi rất lâu ở đây rồi mà không thấy ai cả nên mới hỏi thử.” Liên Tâm sợ hãi đáp.

“Ngươi không phải người ở đây? Nói đi! Người tên là gì?” Giọng nói vang vọng từ trong bóng tối, mang theo sự uy nghiêm và bí ẩn.

"Cháu... cháu tên Băng Khiết," Liên Tâm lắp bắp trả lời, cố gắng che giấu sự run rẩy trong người. May mắn thay, cô đã nhớ ra lời nói của hệ thống về tên mới "Băng Khiết" tại thế giới này."Băng Khiết ư?" Giọng nói trầm ngâm một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó. "Nghe quen nhỉ... Có phải ngươi là..."

Bỗng nhiên, giọng nói vang lên đầy kinh ngạc: "Ngươi là Băng Khiết, thánh nữ của Tuyết Sơn Môn?!"

Liên Tâm sững sờ. Làm sao người này biết được thân phận của cô? Tuyết Sơn Môn là một môn phái bí ẩn ẩn mình trên đỉnh núi cao, ít ai biết đến.

"Cháu... cháu không biết ông đang nói gì," Liên Tâm cố gắng phủ nhận, nhưng giọng nói run run của cô đã tố cáo sự thật.

"Ngươi không cần phải che giấu nữa," giọng nói vang lên, "ta biết rõ ràng ngươi là ai."

"Vậy thì... ông là ai?" Liên Tâm tò mò hỏi.

Bỗng nhiên, từ trong bóng tối xuất hiện một bóng người cao lớn, che khuất ánh sáng. Bóng người ấy tiến đến trước mặt Liên Tâm, khiến cô càng thêm lo lắng.

“Màu tóc trắng này không phải là thánh nữ của Tuyết Sơn Môn thì còn là ai được nữa” Bóng người nheo mắt nhìn Liên Tâm, giọng nói trầm ngâm vang vọng trong hang động.

Liên Tâm ngẩn người, "Thánh nữ? Tuyết Sơn Môn? Cháu... cháu không hiểu ông đang nói gì cả."

Bóng người bật cười vang, tiếng cười vang vọng khắp hang động, khiến bụi đá rơi lả tả. "Haha, con bé này thật láu cá! Ngươi không nhớ ta là ai ư?".

Liên Tâm cố gắng nhìn kỹ bóng người, nhưng trong bóng tối mịt mù, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt.

"Cháu... cháu thật sự không nhớ," Liên Tâm lắc đầu, "Cháu mới đến đây lần đầu tiên."