Chương 7: Băng Khiết

Bóng người lại cười lớn, "Lần đầu tiên ư? Ngươi thật biết đùa! Hồi ngươi còn nhỏ từng đến rồi. Chính tay ngươi nhổ hết đám râu của ta mà còn dám nói lần đầu tiên?".

Băng Khiết trợn mắt kinh ngạc. "Hồi nhỏ? Cháu... cháu chỉ nhớ là mình đi lạc vào trong rừng tuyết, sau đó..."

Bóng người gật đầu, "Đúng vậy! Lúc đó ngươi còn là một đứa bé tinh nghịch, cứ nằng nặc đòi ta dạy phép thuật. Ta không đồng ý, ngươi liền tức giận nhổ hết râu của ta."

Liên Tâm cúi đầu xấu hổ, "Cháu xin lỗi... cháu không nhớ gì cả."

Bóng người khẽ thở dài, "Ta biết ngươi không nhớ. Chắc là ngươi mới thức tỉnh sau khi ngủ đông, chưa kịp phục hồi ký ức."

"Vậy... ông là ai?" Liên Tâm ngước lên nhìn, tò mò hỏi.

"Ta là Tuyết Nhân," bóng người trả lời. "Ta là người ẩn cư trong hang động này, tu luyện và Tuyết Sơn."

“Vậy cháu là ai? Tại sao lại ngủ đông?” Liên Tâm hỏi, ánh mắt lấp lánh hy vọng. Giọng nói của cô tuy run run vì đói và lạnh nhưng lại ẩn chứa một sự tò mò mãnh liệt.

Bóng người im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn Liên Tâm với vẻ suy tư. "Cháu là Băng Khiết," cuối cùng ông cũng cất tiếng, giọng nói trầm ấm vang vọng trong hang động. "Cháu là một dũng sĩ dũng cảm, người đã hi sinh bản thân để bảo vệ Tuyết Sơn Môn khỏi thế lực hắc ám vào 50 năm trước."

Liên Tâm sững sờ, không thể tin vào tai mình. "Dũng sĩ ư? Cháu... cháu đã chiến đấu ư?"

Bóng người gật đầu. "Đúng vậy, Liên Tâm. Cháu đã chiến đấu anh dũng và hy sinh bản thân để bảo vệ mọi người. Nhờ có cháu, Tuyết Sơn Môn mới được bình yên."

Liên Tâm cúi đầu, cảm thấy bối rối và lo lắng. "Nhưng... cháu không nhớ gì cả," cô lắp bắp, "Cháu chỉ nhớ là mình đi lạc vào trong rừng tuyết..."

Bóng người thở dài. "Cháu đã bị thương nặng trong trận chiến," ông giải thích, "Sau đó, Tuyết Sơn Môn đã phong ấn cháu ngủ đông để chờ cháu hồi phục nên chắc có lẽ cháu đã mất đi ký ức."

Liên Tâm cúi đầu, cảm thấy bàng hoàng và buồn bã. "Vậy... cháu phải làm gì đây?" Cô không ngờ thân phận của mình ở thế giới này lại đặc biệt vậy.

Bóng người đặt tay lên vai Liên Tâm, ánh mắt đầy sự khích lệ. “Đừng lo lắng! Ta đã gửi tin cho Tuyết Sơn Môn rồi. Sẽ có người sớm đến đón cháu!”

Liên Tâm ngước lên nhìn bóng người, ánh mắt lấp lánh hy vọng. "Tuyết Sơn Môn ư? Họ có đến đoán cháu không?"

Bóng người gật đầu. "Tất nhiên rồi."

Và thế là, Liên Tâm bắt đầu chờ đợi sự xuất hiện của người từ Tuyết Sơn Môn.