Chương 9: Tuyết Sơn Môn (1)

Liên Tâm quay sang nhìn người đàn ông, trong mắt hiện rõ sự tò mò và ngạc nhiên. Ông mỉm cười hiền hậu, vẫy tay mời cô lên xe. Liên Tâm do dự một chút, nhưng rồi cũng bước lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, Liên Tâm cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái. Chiếc xe được lót bằng những tấm thảm lông dày dặn, và trên ghế ngồi có những chiếc gối mềm mại. Liên Tâm tò mò nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai lái xe.

Chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển động, lăn bánh êm ái trên con đường tuyết trắng. Len lỏi qua những con đường quanh co khúc khuỷu trong khu rừng tuyết. Liên Tâm cảm nhận được bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên huyền bí và u ám. Những bóng cây cao vυ"t như những con ma khổng lồ đang vươn tay ra đón lấy cô. Tiếng gió rít qua cành cây tạo nên những âm thanh rùng rợn và ghê rợn.

Liên Tâm rùng mình sợ hãi, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô biết rằng, hai người này sẽ không làm hại cô.

Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước một khu kiến trúc cổ kính và tráng lệ. Bên ngoài được xây dựng bằng đá trắng, với những mái vòm cao chót vót. Nó tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi tuyết, bao quanh bởi những vách đá cheo leo và những tán cây rậm rạp. Băng Khiết bước xuống xe ngựa, ngước nhìn với vẻ kinh ngạc. Cô cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, cô cứ tưởng phải xây bằng băng chứ.

Bóng người đàn ông hiện ra trước mặt cô.

"Con gái yêu quý của ta," ông cất tiếng, giọng nói trầm ấm vang vọng trong không gian tĩnh lặng, "Đây chính là Tuyết Sơn Môn, nơi mà con sẽ sinh sống."

Liên Tâm khẽ gật đầu, cảm xúc bồi hồi xen lẫn lo lắng. Cô hít thở sâu, quyết tâm bước vào cánh cổng Tuyết Sơn Môn.

Bên trong Tuyết Sơn Môn, là một không gian khổng lồ đầy những ngôi nhà được xây dựng theo kiến trúc độc đáo. Mái nhà cong cong như những áng mây, được lợp bằng ngói lưu ly lấp lánh, tạo nên vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Những con đường được lát bằng đá ngọc bích, phẳng phiu và sạch sẽ.

Liên Tâm bước từng bước theo người đàn ông, cảm nhận bầu không khí mới lạ và đầy ắp những điều bí ẩn. Không biết những người còn lại khi nãy đi đón cô đâu rồi. Từ khi lên xe ngựa cô không thấy ai cả.

Đến một ngôi nhà đang sáng đèn, người đàn ông mở cửa bước vào, Liên Tâm rón rén theo sau. Khoảng chừng 5 người đang tụ tập trong nhà, họ đều hướng ánh mắt tò mò về phía Liên Tâm. Cô cảm thấy như đang là tâm điểm của một buổi biểu diễn, và sự lo lắng trong lòng ngày càng tăng cao.

"Băng Khiết đã trở về!" người đàn ông lên tiếng.