Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Buông Tay Em

» Tác Giả: Tuyết Tiểu Thiền
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 7 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 2 Bình chọn
Đừng buông tay em” (tên gốc “Mười năm”) là cuốn tiểu thuyết được Tuyết Tiểu Thiền thai nghén trong thời gian đúng mười năm. Truyện là hồi ức của một Vu Bắc Bắc 27 tuổi về chính mình khi 17 tuổi. Khi đó, bên cô có người bạn gái thân thiết Khả Liên vừa tài năng, vừa xinh đẹp.“…đây chính là chúng tôi lúc mười bảy tuổi, đầy nghi hoặc, đầy tưởng tượng và cũng đầy những giấc mơ màu hồng. …chúng tôi tự cho rằng, chúng tôi chính là một trong những cảnh đẹp bên bờ Tây Hồ, đặc biệt là cảnh hai đứa phóng xe đạp như điên, ai có thể cản được tuổi thanh xuân của chúng tôi tự do bay lên cao chứ?”
Rắc rối xảy ra khi Khả Liên, lần đầu tiên biết ngước nhìn một chàng trai, đó là Sở Giang Nam, nhưng trong mắt chàng trai đó chỉ có Bắc Bắc. Nhân sinh nếu mãi chỉ như mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn? Nhưng nếu như Khả Liên cố chấp yêu Sở Giang Nam, thì Sở Giang Nam cũng cố chấp như thế trong tình yêu với Vu Bắc Bắc.“Ai dùng nụ cười để che đi sự đau khổ?” Vu Bắc Bắc và Khả Liên cùng sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu thuộc vùng Giang Nam. Sự xuất hiện của Sở Giang Nam giống như sự sắp đặt của số phận, thay đổi cuộc đời của cả hai người con gái.
Chào Giang Nam
Phong cảnh vốn thật quen
Nắng lên hoa sóng hồng tựa lửa
Xuân về, sông nước lặng xanh trong
Sao có thể không nhớ về Giang Nam?
Chương 1: Mười năm
Mười năm trước, tôi từng nghe một câu nói, đó là câu nói nữ chính nói với nam chính trong bộ phim cũ The Piano, cô ấy nói: “Tất cả mọi thứ, cuối cùng, đều quy về sự tĩnh lặng”.

Lúc đó, tôi không hiểu hàm ý của câu nói đó, nhưng hôm nay, khi tôi đang bước đi dưới ánh dương của bầu trời New York, tôi đã nhớ lại một số người, một số chuyện từng xảy ra, nghĩ về ngày xưa cũ, tôi mới biết rằng câu nói đó quả thực làm cho con người ta cảm thấy đau xót.

Tất cả, tất cả mọi thứ, cuối cùng, quả thực sẽ quy về sự tĩnh lặng.

Nhưng, tôi biết, cho dù chỉ còn lại sự tĩnh lặng thì những con người kia, những câu chuyện kia vẫn mãi là một vết sẹo trong lòng tôi, chỉ chực bóng tối ùa về sẽ khiến tôi âm thầm đau đớn.

Nhưng nỗi đau đó lại không thể quên, như nỗi buồn của cơn say khi say rồi lại phải say thêm một lần nữa.

Tôi luôn dự định viết về tình yêu đầy giày vò này, nhưng tôi biết rằng tôi vĩnh viễn không thể miêu tả hết được, không thể bộc bạch với mọi người hết được.

Cái mà tôi đã viết ra chỉ là một phần nhỏ, còn phần chính của tình yêu lại nằm ở núi băng trong cõi lòng đã bị che giấu hàng nghìn… hàng vạn năm…

Nghìn vạn năm sau, nếu như, nếu như bạn còn nhớ đến tôi thì hãy khẽ thầm gọi tên tôi, tôi nghĩ rằng cho dù tôi đã chết, nhưng linh hồn tôi vẫn biết nói, tôi ở đây, mãi mãi ở đây, chờ đợi bạn.

🎲 Có Thể Bạn Thích?