Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

“Tiểu Dĩnh này!” Quách Thần Thần nói đầy ẩn ý: “Chị vẫn luôn rất coi trọng em, và cũng có ý định bồi dưỡng để em trở thành ứng cử viên cho vị trí phó giám đốc, em đừng phụ ý tốt của chị nhé!”

Tôi sốc toàn tập.

Suốt buổi chiều tôi luôn trong trạng thái hỗn loạn, những lời của trinh nữ già khiến tôi kinh hãi tới mức chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc.

Hết giờ làm, tôi như được cải tử hoàn sinh.

Đi gần như chạy về tới cửa hàng hoa, lúc này đám người vây ngoài cửa cửa hàng đã tản đi, tôi cười hi hi nói với Trịnh Tiểu Vân: “Hôm nay doanh thu của cửa hàng thế nào?”

Tiểu Vân bấm máy tính, hưng phấn tới đỏ bừng cả mặt: “Chị Dĩnh, chị có đoán cũng không đoán được đâu, gần gấp đôi ngày thường.”

Tôi búng tay tách một cái: “Đi, đóng cửa thôi nào, chị mời cơm.”

Lời vừa nói xong, Tiểu Thanh đã nhanh nhẹn thu dọng đồ, mở to mắt hỏi: “Chị Dĩnh, chúng ta đi đâu ăn cơm?”

Tôi không buồn suy nghĩ đáp: “Đừng có mơ mộng tới Kim Tiền Báo nữa.” Bệnh của họ do anh trai tôi chiều thành quen, chẳng liên quan tới tôi.

Tiểu Thanh cười hi hi: “Chị Dĩnh, xem chị nói kìa, em đâu nỡ bóc lột chị chứ!”

Tôi khẽ cốc nhẹ vào trán Tiểu Thanh một cái: “Ừ, chỉ bóc lột anh trai chị thôi.”

Tiểu Thanh ngượng ngùng: “Ăn cơm với anh Mục, thì dù ăn rau ăn dưa cũng không thành vấn đề.”

Tôi rùng mình, con nhóc này cũng bạo miệng gớm.

Ở đầu bên kia, Trịnh Tiểu Vân ngọt ngào gọi: “Tứ ca, hết giờ rồi, chị Dĩnh mời ăn cơm, chúng ta đi thôi.”

Tôi giật mình: “Em gọi ai thế?”

Tiểu Vân vô tội nhìn tôi: “Gọi là anh Ân thì nghe không hay lắm, gọi anh Chân lẽ nào còn có anh giả nữa? Vì vậy em thấy Tứ Ca là hợp nhất. Tứ Ca, anh nói xem?”

Ân Chân ngẩng đầu, khẽ cười: “Gọi gì cũng được.”

Tôi vờ ngồi xổm xuống, ngó quanh tìm kiếm.

“Chị Dĩnh, chị làm gì thế?” Tiểu Thanh không hiểu, cất tiếng hỏi.

Tôi trấn tĩnh đáp: “Chị thấy da gà rơi khắp nơi rồi.”

Ân Chân: “…”

Trịnh Tiểu Vân: “…”

Dư Tiểu Thanh: “…”

Chúng tôi tới một quán cơm gần đấy, do thường đến, nên ông chủ rất quen với chúng tôi, mỗi lần thanh toán đều tự động chiết khấu 8%.

Dư Tiểu Thanh không khách khí, cũng chẳng buồn nhìn menu, rành rọt gọi: “Cho một cá hấp, cá om. Ừm… cả mấy món vùng Lục Hợp, món vịt vùng Lật Thủy, lạp xưởng Cao Thuần, đậu phụ Giang Phổ, ngỗng Đông Sơn, mỗi món một đĩa. Thêm cá hấp cách thủy, rau hấp cách thủy. Ngó sen ngon không? Mang thêm món ngó sen Cẩm Giang, ố ố, cả măng tây xào, đậu xào, rau trộn thịt viên, rau thơm xào trứng, cúc sao ba gân xào tái là được rồi, canh óc gà rừng hoa cúc, mầm cây linh thảo ăn thế nào? Ông tự cân đối rồi mang lên.”

Trịnh Tiểu Vân mặt tối lại: “Gọi nhiều món như thế, ăn hết không. Cậu đúng là Bát Đảng, không thích lao động chỉ thích hưởng thụ, vừa lãng phí vừa xa xỉ, Tứ Gia bọn mình có chủ trương tiết kiệm cơ.”

“Tứ gia là tên keo kiệt.” Dư Tiểu Thanh bĩu môi.

“Nói gì vậy?” Câu hỏi này rõ ràng là cùng lúc được phát ra từ miệng tôi, Tiểu Vân và cả Ân Chân nữa. Ba người đồng thời trừng mắt lườm Tiểu Thanh, khí thế hừng hực.

Dư Tiểu Thanh buồn bã vỗ vỗ ngực: “Hỏng rồi, lại thêm một kẻ thuộc Tứ Gia Đảng, có để cho mình sống nữa không đây!”

Tôi cười gian tà: “Em có thể bỏ tối theo sáng, Tứ Gia Đảng bọn chị hoanh nghênh những thanh niên sa chân sớm biết hối cải như em.”

Tiểu Vân cười nghiêng ngả.

Ân Chân chỉ khe khẽ giật giật khóe miệng.

Tiểu Thanh nằm bò ra bàn giả chết: “Mọi người cứ coi như không nhìn thấy em đi.”

Nhân viên phục vụ có lẽ là người mới, nên vẫn chưa thích ứng được bộ dạng điên cuồng của chúng tôi, anh ta liếc tôi, rồi lại nhìn nhìn Ân Chân: “Vậy các vị còn gọi thêm gì không?”

“Cứ mang những món vừa gọi lên đi, ăn không hết thì gói mang về.” Tôi bảo cậu ta, những người khác đương nhiên không ý kiến.

Tôi gọi thêm mấy chai bia, quay sang hỏi Ân Chân: “Uống chút rượu nhé?”

Anh kiên quyết lắc đầu.

Thế là trong quán cơm nhỏ xuất hiện một cảnh tượng kì dị như sau: Ba người phụ nữ tay cầm cốc bia, chỉ có người đàn ông duy nhất trong bàn ăn uống nước hoa quả.

Qua ba tuần rượu, tôi móc một điếu ESSE ra châm, xộc vào miệng là mùi bạc hà thơm mát khiến đầu óc tỉnh táo. Tôi không nghiện thuốc, gói thuốc trong túi này là cướp của Thôi Hoài Ngọc, để trong ấy cũng phải nửa năm rồi. Thấy tư thế hút thuốc của cô ấy nho nhã, liền muốn học theo, có điều lần đầu tiên hút nên bị sặc khói.

“Chị Dĩnh, chị có tâm sự à?” Tiểu Vân vẫn tinh ý nhất.

“Không.” Cho dù tôi có kể cho họ nghe chuyện ở công ty, thì hai người bọn họ với cách sống cách nghĩ đơn giản như thế, nói ra đâu giúp được gì.

Ân Chân chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, tôi hỏi: “Anh cũng muốn một điếu?”

“Không không” Anh nói, ngập ngừng. “Đây là lọ hít thuốc được cải tiến à?”

Tôi vô thức lặp lại: “Lọ hít thuốc?”

Ân Chân nói: “Trước kia chẳng phải dùng mũi hít hay sao, giờ đổi thành dùng miệng rồi?”

Tôi bị câu nói đùa nhạt nhẽo của anh làm cho nghẹn khói ho mấy tiếng.

Cuối cùng đúng như Tiểu Vân dự đoán, thức ăn thừa tới một nửa.

Tôi gọi nhân viên phục vụ ra đóng gói đồ ăn còn thừa, rồi hào phóng thanh toán.

Nhân viên phục vụ cầm tiền, giao hóa đơn cho tôi.

“Nào nào, để em cào.” Dư Tiểu Thanh cầm hóa đơn lên, mặt mày tươi tỉnh: “Cào hóa đơn, việc này em thích nhất, lần trước một hóa đơn năm tệ cào được một cái hai trăm tệ.”

Nghe cô ấy nói thế, mấy người còn lại lập tức hào hứng chờ đợi.

Dư Tiểu Thanh lấy từ túi áo ra một đồng tiền xu, trải bằng tờ hóa đơn, hít một hơi thật sâu, tay giơ thẳng, cắm cúi cào.

Do ngay từ đầu bốc phét kinh quá, nên khiến mọi người đều dùng ánh mắt chờ đợi nhìn mình. Trịnh Tiểu Vân càng khoa trương hơn khi vươn cổ, nhìn qua vai Tiểu Thanh.

Một nhát, hai nhát, ba nhát…

Dư Tiểu Thanh chau mày, rồi lại tiếp tục cào.

Đột nhiên cô ấy dừng tay lại.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Hay là để Ân… Tứ ca cào đi, em thấy anh ấy là thần tài của chị em mình.” Tiểu Thanh nghiêm túc nói.

Tôi nghĩ thấy cũng có lí, liền bảo cô ấy đưa tờ hóa đơn cho Ân Chân.

Anh không phản đối, học bộ dạng của Tiểu Thanh dùng đồng tiền xu cào lớp sơn trên mặt hóa đơn.

“Hứ, đúng là không phải ba từ “Cảm ơn bạn!” thật…” Tiểu Vân tinh mắt, nhìn thấy chữ lộ ra, hào hứng đọc.

“Là cái gì?”

Tiểu Vân xán lại gần hơn, hai mắt phát sáng. Nhưng ngay sau đó, cô ấy như bị sét đánh trúng, lập tức đờ người.

Sao thế nhỉ?

Lẽ nào trúng thưởng lớn, sốc quá?

Xưa có Phạm Tiến trúng cử, mừng quá hóa điên, nay có Trịnh Tiểu Vân vì trúng thưởng lớn mà hóa dại ư?

Tôi giơ tay giật tờ hóa đơn.

Chỉ thấy lớp sơn màu bạc để cào đã bị cào sạch, chữ hiện ra trên đó cũng mờ đi, rõ ràng là tờ hóa đơn giả. Nhưng, nguyên nhân khiến người ta lập tức nhận ra ngay tờ chi phiếu giả là, bên trên hoàn toàn không có con số trúng thưởng, cũng không phải là ba từ “Cảm ơn bạn!”. Mà là “Tắm rửa ngủ đi!”, bốn chữ đó.

Tôi lập tức trợn tròn mắt, sau khi nhìn đi nhìn lại, thấy mình không nhìn nhầm. Bên trên tờ hóa đơn rõ ràng là viết bốn chữ đó, còn đóng trong khung nữa.

Rõ ràng, chính xác.

Chính là “Tắm rửa ngủ đi!”

Trời ơi, ông trời ơi! Tôi cảm thấy như mồ hôi trán đang rỏ xuống tong tỏng, không khí nóng hừng hực vừa rồi lập tức bì xì hơi.

Phải mất tới nửa ngày, tôi mới vỗ vỗ vai Tiểu Thanh an ủi: “Đừng buồn, với sự may mắn của em thì thế này là bình thường.”

Tiểu Thanh quay đầu nhìn tôi, mặt thoáng đỏ, hai mắt long lanh nước, bộ dạng rất ấm ức tủi thân: “Rõ ràng là Tứ ca cào ra mà.”

Thêm Bình Luận