Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Không phải là không có cách, một là tôi ngủ ở phòng khách, Ân Chân ngủ ở phòng tôi. Hai là ngược lại. Ba là cùng lắm không ngủ nữa, chỉ có điều sau khi tốt nghiệp đại học xong tôi chưa thức thâu đêm bao giờ. Bốn là thuận theo ý mẹ, ngủ cùng phòng. Đương nhiên, không thể ngủ cùng giường, tôi còn chưa buông xuôi tới mức này.

Tôi gọi Ân Chân lại: “Anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha hoặc ngược lại?” Người đàn ông lịch sự phong độ sẽ chọn phương án sau, đáng tiếc tôi đã sai.

Anh không giơ tay đón lấy chăn gối từ tay tôi, mắt đầy ý cười: “Cô không sợ mẹ cô nghi ngờ sao?”

Thực ra tôi cũng hiểu mẹ làm như thế là vì muốn thăm dò tôi, nhưng tôi không thể vì việc đó mà bỏ mặc tất cả được. “Thế anh có cách gì hay?”

Ân Chân đi vào phòng tôi, nói đơn giản: “Đương nhiên là ngủ cùng phòng rồi.”

Tôi nghiến răng: “Anh đừng mơ!”

Nhưng lại thấy anh đã trải xong chăn nệm xuống sàn, kéo tôi vào trong, đóng cửa.

Tôi có chút ngượng ngùng: “Thì ra là thế!”

“Vậy cô tưởng thế nào?” Anh nheo mắt khẽ cười.

Tôi nghi ngờ liệu có phải tôi luôn đánh giá thấp anh, luôn cho rằng anh thâm trầm ít lời, thỉnh thoảng anh có thể thốt ra những câu khiến tôi phải cứng miệng.

Tôi cười nịnh nọt: “Ý của anh rất hay, vô cùng hay.”

Mặc dù sống “cùng nhà” với anh đã một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ cùng phòng.

Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, lúc này đang phập phồng lên xuống, nghe có chút rối loạn.

“Ân Chân, anh ngủ chưa?” Nói xong mới biết câu hỏi của mình thật ngốc nghếch.

Kết quả có người còn ngốc hơn tôi: “Chưa, còn cô?”

Cả hai cùng bật cười thành tiếng, trong bóng đêm tôi có thể cảm nhận được hai mắt anh sáng rực
Chương 5: Thiên đường một giây
Sáng sớm tôi bị mẹ gọi dậy, mẹ khẽ vỗ vỗ vào mặt tôi, tôi mở mắt ra nhìn khuôn mặt mẹ hiện lên to dần trước mắt, như cười như không.

“Tối qua ngủ ngon không?” Mẹ cười hỏi.

“Cũng không tệ.” Về căn bản khi chưa tỉnh ngủ hẳn dầu óc tôi cũng sẽ không tỉnh táo, đương nhiên cũng không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của mẹ.

Mẹ vỗ trán tôi một cái: “Lười nhác!”

Tôi bất mãn bĩu môi.

“Tiểu Ân nhà con đã dậy từ lâu rồi.”

Tiểu Ân… gọi thân thiết quá nhỉ? Tôi vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Anh ấy đang làm gì?”

Mẫu thân đại nhân cười thành tiếng: “Đợi khi nào hai đứa kết hôn xong, con phải chia sẻ việc nhà với nó đấy.”

Đầu óc tôi ù đặc, cái gì mà đã đến bước này rồi?

Mẹ nói tiếp: “Có lẽ nó muốn giúp mẹ làm bữa sáng, đập một quả trứng gà thì rớt một nửa vào chậu rửa bát, bột bám đầy mặt, không biết dùng lò nướng, nướng bánh cháy đen cả. Giờ mẹ đã đuổi nó ra ngoài ban công rồi.” Mẹ ngập ngừng: “Không phải nó từ sao Hỏa đến đấy chứ?”

Tôi nghiêm túc đáp: “Anh ấy xuyên không đến.”

Mẹ khẽ tát nhẹ vào mặt tôi một cái: “Chỉ biết nói lung tung.” Mẹ lại nói: “Không biết làm việc nhà cũng không sao, nhưng những người quá nhiều tiền chúng ta cũng không với được.”

Tôi mặt không biến sắc: “Mẹ lại gần đây, con nói cho mẹ nghe một bí mật.”

Mẹ nghi ngờ nhìn tôi, xán lạn.

“Mẹ có biết Ả rập Xê út không?”

“Vớ vẩn, con tưởng mẹ mù chữ à?” Mẹ lườm tôi.

“Có biết Ả rập giàu nhất thứ gì không?”

“Dầu mỏ?”

“Mẹ thật thông minh!” Tôi làm bộ ôm chầm lấy mẹ.

Mẹ lái nhéo tôi một cái, tôi cười bí ẩn: “Ân Chân là thái tử của một tiểu quốc Ả rập Xê út.”

“Thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật.”

Mẹ tôi đâu dễ dàng mắc lừa như thế. “Thái tử mà mặc quần áo hàng chợ từ đầu đến chân thế à?”

“Thế gọi là khiêm nhường.” Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

Mẹ hừ lạnh: “Thái tử đi ra ngoài không mang di động?”

“Giờ anh ấy đang trong kỳ nghỉ nên không muốn bị làm phiền.” Tôi tự cho rằng lý do của mình kín kẽ không sơ hở.

Mẹ nhún vai không tin: “Lại trêu mẹ phải không?”

Tôi cười cười áp sát vào mẹ: “Nếu như mẹ không sợ anh ấy làm hại đám hoa cỏ của mình, thì cứ ở đây mà so đo với con đi.”

Mẹ thét lên một tiếng, rồi lao ra ngoài.

Tôi cười nghiêng ngả.

Thay quần áo xong, liếc mắt thấy vẫn chưa đến bảy giờ. Tôi biết Ân Chân luôn dậy sớm, nhưng không ngờ ngày nào anh cũng dậy sớm như thế.

Ra khỏi phòng ngủ, tôi thấy anh đang lật xem báo tin tức buổi sáng.

“Sao không ngủ thêm một lát nữa?” Tôi hỏi.

Anh ngẩng đầu, cười cười: “Dậy sớm quen rồi, không sửa được.”

Tôi ném về phía anh một cái lườm, trêu: “Ngày nào cũng phải dậy cho kịp buổi chầu sáng?”

Anh ngang nhiên đáp: “Đúng thế.”

Tôi: “…” Hừ, tưởng mình là Tứ Gia thật đây mà.

Anh khẽ nhếch mép lên cười.

“Mẹ tôi đâu?” Tôi nhìn quanh, không thấy mẹ đâu.

“Bác gái về phòng nghe điện rồi.”

Tôi đang định vào tìm thì mẹ đi ra, bà mặc chiếc áo khoác ngoài màu tím nhạt, nho nhã đoan trang.

“Mỹ nhân, cười với Gia một cái nào.” Tôi vòng tay ôm eo mẹ, say mê rồi dùng tay nâng cằm mẹ lên.

“Ra kia ra kia!” Mẹ gạt tay tôi ra. “Thu dọn xong chưa? Có thể đi được rồi.”

“Lại đi đâu nữa?” Tôi ngáp, chỉ mong mẹ nhân từ cho tôi được ở nhà ngủ nướng một hôm.

Không biết thế nào, vẻ mặt mẹ lại thoáng đỏ lên: “Uống trà sáng.”

“Biết ngay mẹ không moi được của con một khoản thì sẽ không chịu thôi mà.” Tôi nửa đùa nửa thật, vờ đau lòng lấy tay ôm ngực.

Bà bĩu môi: “Hôm nay không cần con trả tiền.”

Tôi vui vẻ reo lên: “Gà trống sắt chẳng mấy khi chịu nhổ lông, con nhất định phải ăn một bữa no nê.” Sau đó, trước khi mẹ kịp đổi ý, tôi vội chạy ra ngoài trước.

Đi khoảng mấy trăm mét, đến một nhà hàng Quảng khá đẹp. Tôi nói: “Ở đây đi!”

Mẹ lắc đầu: “Không phải quán này, phía trước cơ.”

Tôi và Ân Chân đi cách nhau khá xa, sợ mẹ nghi ngờ, tôi chạy lên trước, nắm tay anh.

Anh khẽ giằng ra mấy cái không được, đành phải đi theo tôi.

Nhưng sự lo lắng của tôi hoàn toàn thừa, mẹ hoàn toàn “hồn xiêu phách lạc”, không biết đang nghĩ gì mà không để ý tới động tác đó của chúng tôi.

Đến nơi, mẹ đẩy cửa, chúng tôi theo vào, người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ vẫy tay với chúng tôi: “Vận Chi, ở đây!”

Thôi thoáng sững lại, người này là ai? Sao ông ta có thể gọi tên mẹ thân mật như thế?

Mẹ bước nhanh, chúng tôi đành phải theo sau, lại gần mới thấy rõ người đó quần áo chỉnh tề, tuổi tầm trên dười năm mươi.

“Vận Chi, đây là con gái và con rể em à?” Ông ta mời chúng tôi ngồi, hỏi.

Tôi ghét nhất kiểu người làm ra vẻ thân thiết như vậy. Tôi liếc xéo đánh giá ông ta, việc nhà tôi đâu đến lượt ông ta lo, ông ta tưởng mình là ai chứ!

“Tiểu Dĩnh, đây là bác Thẩm.” Mẹ đẩy tôi.

Tôi buồn bực gọi: “Bác Thẩm.”

Ân Chân cũng chào theo tôi.

Bác Thẩm đó vội đẩy thực đơn cho tôi: “Muốn ăn gì, cứ gọi tự nhiên!”

Tôi bĩu môi. Tôi nuốt nổi không, lại còn tưởng tôi là kẻ quê mùa không biết gì chắc. Tôi đẩy thực đơn sang phía Ân Chân, nháy mắt ra hiệu, anh không hiểu quay sang nhìn tôi, tôi dùng khẩu hình nói với anh: Cố gắng, gọi nhiều món đắt.

Ân Chân cười cười ngờ nghệch, lại đặt trả củ khoai nóng vào tay tôi: “Tiểu Dĩnh gọi đi.”

Bác Thẩm cười: “Tiểu Ân thật biết quan tâm!”

Quan tâm cái đầu ông ấy, tôi thèm vào. Nhưng ba người kia đều đang nhìn tôi, tôi chẳng có cách nào, đành gọi nhân viên phục vụ, chọn những thứ đắt nhất, bác Thẩm không có phản ứng gì, mẹ tôi khóe miệng giật giật.

Trong bữa ăn bác Thẩm liên tục gắp thức ăn rồi rót nước cho mẹ tôi, tôi tức giận gặm một miếng sườn tẩm bột, suy nghĩ mông lung.

Thêm Bình Luận