Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

“Đấy là việc tốt.” Tôi nói. “Cho dù không hay, cũng không thể phạt.”

Ân Chân hừ khẽ, quay đầu đi.

Tiểu Vân và Tiểu Thanh cười ngặt nghẽo.

Tôi vén mái tóc mai trước trán lên: “Đọc cho chị Tiểu Dĩnh nghe xem nào, chị sẽ không trách mắng em.”

“Vâng.” Hứa Lăng Phi lại len lén nhìn Ân Chân. “Bài đầu tiên là: Nắng rọi Hương Lô khói tía bay[3]/ Lý Bạch bước vào tiệm vịt quay/ Nước miếng ròng ròng ba nghìn thước/ Thò tay vào túi tiền đâu hay.”

[3] Câu đầu tiên trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch.

Khi tôi nghe đến câu thứ hai đã không nhịn được cười rồi, đến khi cả bài thơ được đọc xong, tôi cũng cười bò ra đất giống Tiểu Vân và Tiểu Thanh, đấm bàn thùm thụp, dường như làm vậy cũng không bày tỏ được hết lòng ngưỡng mộ của mình dành cho thằng nhóc.

Vẻ mặt Hứa Lăng Phi chẳng thay đổi nhiều, Ân Chân có lẽ tức tới mức vẹo cả mũi rồi, nhìn bộ dạng hung hăng của anh, xem chừng rất muốn nhảy đến bóp chết Hứa Lăng Phi.

Khó khăn lắm tôi mới dừng lại được: “Em tiếp tục, tiếp tục.” Trực giác mách bảo tôi rằng, hai “tác phẩm” còn lại chắc chắn là thần tác kinh thiên địa khϊếp quỷ thần.

Giọng Hứa Lăng Phi nhỏ dần đi: “Cày đồng đang buổi ban trưa[4]/ Mìn rơi thánh thót như mưa ruộng cày/ Nhất Nhị đi ngang qua đây/ Mìn biến ngay thành nhị bách ngũ ‘củ’. “

[4] Câu đầu tiên trong bài Cày đồng của Lý Thân.

Ngay sau đó liền nghe thấy đủ các kiểu tiếng cười, tôi vừa xoa hai hàm cứng đờ của mình vừa nói: “Hứa Lăng Phi, sự kính phục của chị dành cho em cuồn cuộn như nước sông Trường Giang không bao giờ cạn, lại trào dâng tung tóe như nước sông Hoàng Hà không bao giờ rút.”

Ân Chân bực bội cắt ngang lời tôi: “Cô nói như thế, nó sẽ đắc ý đấy.”

Tôi phải dừng lại lấy hơi: “Còn một bài nữa, em đọc hết cho chị.”

“Đầu giường ánh trăng rọi/ Lý Bạch đang ngắm trăng/ Ngẩng đầu với khăn mặt/ Cúi đầu lau đũng quần.” Giọng Hứa Lăng Phi càng đọc càng nhỏ dần, đến câu cuối cùng thì hoàn toàn không nghe thấy.

Tôi thầm thương cảm Lý Bạch sống cũng chẳng dễ dàng gì, không chỉ làm rất nhiều bài thơ lưu truyền tới nay, lại được người người truyền miệng, mà còn bị chúng tôi đem ra làm trò tiêu khiển thế này. Hy vọng ông ấy sẽ không tức giận tới nỗi đội mồ mà dậy.

Tôi nghiêm túc nói: “Hứa Lăng Phi, trước khi gặp em, chị hoàn toàn nghi ngờ về khái niệm “thiên tài” trong nhân thế, nhưng bây giờ, chị tin rồi. Chị từng kinh ngạc tán thưởng trước tài học của Lý Đỗ, quyến luyến không rời với thơ từ ca phú của Lưỡng Hán, cũng từng say mê từ khúc của Tống Nguyên, song hôm nay cuối cùng chị đã hiểu những sở thích trước kia của mình thật nông cạn. Những Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục, Tân Khí Tật, Lý Thanh Chiếu, tài năng của họ sao bì được một phần vạn của em!”

Hứa Lăng Phi xấu hổ cúi gằm mặt: “Chị Tiểu Dĩnh, chị thật sự thích thơ em làm ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy chị thích nhất bài nào?”

Tôi không cần do dự trả lời luôn: “Bài đầu tiên.”

Hứa Lăng Phi hài lòng gật đầu: “Xem ra chị đúng là biết đánh giá tài năng của em.”

“Đúng thế đúng thế, bà cô chị đây rất biết thưởng thức tài năng của em đấy.” Tôi cười thầm: “Ra ăn bánh Tart trứng đi.”

Ân Chân không thể kiềm chế được nữa, hừ lạnh: “Con hư tại mẹ.”

Tôi cười nghiêng ngả.

Ân Chân thu lại hộp bánh Tart: “Ra góc đứng, hôm nay không được ăn cơm tối.”

“Này, này!” Tôi lo lắng. “Giờ không còn chuộng cách phạt đấy nữa rồi.”

“Tôi còn chưa lấy thước ra đâu.” Ân Chân thoáng nheo mắt lại.

“Chúng ta thương lượng được không? Nó vẫn còn trẻ con, lần này tha cho nó, lần sau tùy anh.” Tôi mềm mỏng, Tiểu Vân và Tiểu Thanh cũng xin cho Hứa Lăng Phi.

“Tôi chỉ muốn nó nhớ thật kỹ, thơ từ của cổ nhân sao có thể để nó tùy tiện xuyên tạc như thế? Nhớ hồi tôi lên sáu, mỗi ngày ngủ dậy, sáng học văn chiều học võ, hơn mười tuổi đã thuộc làu Tứ Thư, Ngũ Kinh, tinh thông kỹ thuật trên lưng ngựa. Đối với thầy kính yêu như thần linh, đâu dám hỗn xược như vậy. Trẻ con bây giờ có thể ngang ngược bướng bỉnh tới mức này, đều là bị những người như cô nuông hư cả đấy. Không có nguyên tắc thì không thể thành người, nó mặc dù còn nhỏ nhưng lại đang là lúc học làm người, trước kia bố mẹ nó dạy dỗ ra sao tôi không quan tâm, nhưng giờ đã giao vào tay tôi thì đương nhiên phải theo nguyên tắc của tôi. Giờ không chịu học, sau này lớn sao có thể gánh vác trọng trách của quốc gia, sao khiến bách tính yên lòng cho được. Tôi…”

Tôi thấy môi anh mở ra khép lại liên hồi, càng nói càng hào hứng. Tiểu Thanh, Tiểu Vân sớm đã né ra xa, Hứa Lăng Phi thà chịu phạt đứng chứ cũng không muốn nghe anh cằn nhằn. Chỉ khổ cho tôi, vì đứng trước mặt anh, chạy không chạy được, tránh không tránh được, bị anh giáo huấn suốt một giờ đồng hồ.

Tới lúc tôi sắp bùng nổ vì không thể chịu được nữa, Ân Chân mới thôi.

Tôi lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Người này đã không mở miệng thì thôi, mở miệng nói là kinh hồn, giống hệt vị hoàng đế Thổ Tào nào đó trong lịch sử.

Ân Chân nhấp một hớp trà, tôi lo anh “tráng” họng xong sẽ lại tiếp tục màn “giáo huấn” của mình, vội tìm kế, nói: “Tôi thấy sau này anh nên lập một blog đi.”

“Thế nào gọi là blog?” Anh thoáng chau mày.

“Tối tôi sẽ dạy anh.” Tôi nói, nhân lúc anh không chú ý vội vàng tuồn túi bánh Tart ra sau lưng đưa cho Hứa Lăng Phi, đồng thời chắn trước mặt anh, cười như không có chuyện gì.

Ân Chân chắp tay sau lưng đi đến, tôi nháy mắt với Tiểu Vân, cô bé hiểu ý gật đầu: “Tứ Ca, anh muốn rót thêm nước à? Em giúp anh.” Rồi lách người qua, dùng chân che tầm nhìn của Ân Chân.

Tôi ra hiệu cho Hứa Lăng Phi ăn nhanh một chút, nó ra sức đút, nhai, đút, nhai, rồi nuốt vội nuốt vàng, nghẹn trợn cả mắt.

Tiểu Thanh ngồi bên cạnh lại tìm cách phân tán sự chú ý của Ân Chân, lúc thì chuyển chậu hoa, lúc lại lôi đồ trong hộp ra sắp xếp lại.

Hứa Lăng Phi đứng sau tôi nói khẽ: “Chị Tiểu Dĩnh, em ăn no rồi.”

Tôi đón lấy hộp giấy, đặt lại chỗ cũ, cũng nói khẽ: “Em cố chịu thêm lúc nữa, chị sẽ nghĩ cách cứu em.”

Ân Chân đưa cho tôi xem kết quả thu chi của cửa hàng ngày hôm nay, tôi chỉ xem qua loa, từ khi anh đến cửa hàng làm, việc làm ăn đúng là khởi sắc không ít.

Tôi dùng khuỷu tay huých anh: “Này, được rồi đấy, anh phạt cũng phạt rồi, đừng làm tổn thương lòng tự tôn của thằng bé quá.”

Anh co duỗi mấy ngón tay, bĩu môi, nhưng không nói gì.

“Anh không đói à?” Tôi cười cười hỏi.

Anh mặt lạnh lùng: “Tôi không đói.”

Tôi quyết định dùng khổ nhục kế, nói bằng giọng đáng thương: “Tôi đói rồi.”

“Tôi có không cho cô ăn cơm đâu.” Ân Chân nhìn tôi từ đầu tới chân.

Dù tôi có nói thế nào, anh cũng nghe không lọt, tôi bắt đầu cảm thấy có chút bực bội.

Tiểu Vân thấy tình hình có chút bất ổn, kéo kéo gấu áo tôi: “Chị Dĩnh, em đi mua cơm, chị muốn ăn gì?”

Dù giận tới đâu cũng không thể trút vào Tiểu Vân được, đành cười nói: “Vậy thì đành phiền đại tẩu.”

Tiểu Vân kêu ré lên rồi đẩy tôi một cái.

Ân Chân lại chắp tay sau lưng đi đến.

Tôi cắn môi, như đang suy nghĩ gì đó.

Bộ dạng này của anh có vài phần giống Tứ Gia thật.

Tứ Gia tính tình cương nghị, phong cách làm việc dứt khoát triệt để, đắc tội với không ít người. Còn Ân Chân không nể tình riêng, yêu ghét rõ ràng, mắt không vướng bụi, gần như là phiên bản của Tứ Gia.

Tôi nhìn anh thêm mấy cái nữa, bất giác chau mày.

Ân Chân đã đi thẳng tới trước mạt Hứa Lăng Phi, nói bằng giọng đều đều: “Đọc thuộc lòng cả ba bài thơ cho chú nghe, không sót chữ nào thì có thể ngồi xuống.”

Hứa Lăng Phi đâu dám phản đối, ngoan ngoãn đọc thơ, giọng to rõ ràng, vẻ mặt phong phú. Thấy nó được Ân Chân dạy bảo đâu ra đấy, tôi bất giác mỉm cười.

Tôi cứ lo lắng Hứa Lăng Phi ăn chưa no, trên đường về nhà còn mua thêm cho nó miếng bánh ga tô nữa.

Thêm Bình Luận