Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Lúc này Hoài Ngọc mới vui trở lại, khoác vai tôi tiếp tục hát một mình.

Mục Hàn không phụ lòng mong mỏi của mọi người, cuối cùng cũng đến nơi trước mười giờ. Anh thở dốc đẩy cửa bước vào, nở nụ cười mê hồn: “Chào mọi người.” Anh đưa túi máy tính cho tôi, ngay sau đó rất tự giác ngồi xuống cạnh Tiểu Vân, những người còn lại cũng tự giác nhường chỗ cho anh.

Kha Phong đưa cho anh ly rượu, mặt không đổi sắc, tự mình giới thiệu: “Tôi là anh họ của Tiểu Vân, ly này mời anh!”

Ly rượu của ông anh vợ tương lai kính, Mục Hàn nào dám từ chối.

Kha Phong lại rót đầy ly khác: “Anh đến muộn, ly này là rượu phạt.”

“Phải phạt! Phải phạt!”

Trong nháy mắt, Mục Hàn đã uống bốn ly rượu.

Trịnh Tiểu Vân kéo kéo tay áo Kha Phong: “Anh, đủ rồi.”

“Xót rồi à?” Kha Phong điềm đạm hỏi.

“Đâu có!” Trước mặt bao nhiêu người thế này, đánh chết Tiểu Vân cũng không thừa nhận.

Thực ra tôi cũng rất xót, nhưng không phải xót Mục Hàn, mà là xót tiền trong ví của anh ấy.

Mục Hàn ợ ra hơi rượu: “Các vị, xin thứ lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Tôi đẩy Ân Chân: “Anh đi với anh ấy đi!”

Ân Chân gật gật đầu, tôi mím môi, vào những lúc quan trọng, vẫn phải nhờ tới anh.

Tôi thở hắt ra: “Anh Kha, anh tôi rất có thành ý. Những ly rượu anh mời, anh ấy đều đã uống cả rồi.”

Tiểu Vân vội vội vàng vàng gật đầu.

Kha Phong thủng thẳng: “Bốn chai rượu trắng mà còn sống được thì mấy ly rượu kia có tính là gì.”

Tôi câm nín, vừa rồi đúng là vạ miệng.

Dư Tiểu Thanh: “Anh Kha nói đúng!”

Tôi và Tiểu Vân cùng lườm Tiểu Thanh, Tiểu Thanh im tịt.

Hoài Ngọc quen khuấy động không khí, cô ấy đảo đảo mắt, cười nói: “Tối nay, hình như chỉ có mình Ân Chân là chưa uống.”

Tôi trầm giọng nói: “Anh ấy nói không biết uống rượu rồi mà.”

“Mời anh ta uống rượu thật chẳng dễ dàng gì!” Hoài Ngọc nói cười vui vẻ, cô ấy đổ ly nước quả của Ân Chân đi, thay vào đó là nửa cốc Chivas. “Ai bảo anh ta làm mất mặt mình, ai bảo anh ta chẳng coi mình ra gì.”

Tôi phá lên cười: “Hoài Ngọc, cậu nhỏ nhen thế từ bao giờ hả?”

Cô ấy nói giọng oán trách: “Anh ta từ chối mình, cũng giống như Tứ Gia từ chối mình, mình rất đau lòng.”

“Cậu say thật rồi!” Tôi cười ngất, đỡ cô ấy ngồi ra một góc.

Ân Chân dìu Mục Hàn vào, tôi vội hỏi: “Anh tôi không sao chứ?”

Anh lắc lắc đầu, mặt bình thản, đợi Mục Hàn ngồi vững, mới khẽ giọng nói: “Nôn hai lần, vẫn ổn.”

Tôi chân thành nói: “Phiền anh quá!”

Anh không nói gì, cầm cốc lên, tôi thót tim, đang định ngăn lại, thì đã bị Hoài Ngọc kéo một cái, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.

Có lẽ là khát, anh uống vừa vội vừa nhanh, ngay sau đó lông mày nhíu chặt: “Mùi vị thứ đồ uống này lạ quá!”

Hoài Ngọc chống nạnh cười như điên: “Ai bảo anh không nể mặt tôi, ha ha ha, chẳng phải đang uống rượu đấy à?”

Tôi rùng mình.

Sắc mặt Ân Chân trầm xuống, như chuẩn bị nổi cơn tam bành, nhưng rất nhanh sau đó anh ôm chặt đầu, dựa vào thành ghế sô pha.

Không phải lại giống như say thuốc đấy chứ, tôi thầm nghĩ. Có được kinh nghiệm lần trước, tôi cũng không hoang mang lắm.

“Này, anh không sao chứ.” Tôi xán lại gần, vỗ vỗ anh.

Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Tôi muốn hát!”

Tôi vô thức hỏi: “Anh muốn hát bài gì?”

“Được lòng dân sẽ có thiên hạ.” Anh nói ngắn gọn.

Tôi liếc nhìn qua, anh ngoài sắc mặt hơi đỏ ra, ánh mắt vẫn tinh nhanh, không giống bộ dạng kẻ say rượu.

“Tứ Ca, em gọi bài cho anh.” Tiểu Vân hào hứng.

“Đa tạ!”

“Tứ Ca, anh khách sáo quá!” Tiểu Vân nhanh nhẹn tìm thấy tên bài hát của Lưu Hoan, chọn bài, sau đó bấm nút thêm bài.

Rất nhanh âm nhạc vang lên, cả căn phòng bồng bềnh.

Ân Chân ngồi thẳng, tay cầm micro, không đợi nhạc dạo kết thúc, lớn tiếng hát: “Đếm anh hùng, luận thành bại, tự cổ tới kim anh có thể nói rõ, công tội mặc lòng nói, mưa gió bão bùng vẫn đi về một mình…”

Cái thứ giọng khàn khàn này…

Sai nhạc, sai tới tận dãy Himalaya.

Trịnh Tiểu Vân và Dư Tiểu Thanh ôm nhau cười bò.

Tôi vẫn luôn nghĩ mình là người hát không ra gì, không ngờ giờ lại còn xuất hiện một người tệ hơn mình.

“Đừng hát nữa!” Tôi nói.

Ân Chân cầm chặt micro sống chết không buông.

Tôi bất lực, tự tìm đường lui cho mình: “Nghe cái thứ giọng vỡ tim vỡ phổi này, có cảm giác giống A Đỗ[2] phải không?”

[2] A Đỗ, tức Đỗ Thành Nghĩa, là ca sĩ người Singapore.

Chẳng ai thèm quan tâm tới tôi.

“Vậy cách lên xuống này giống Đao Lang[3] không?” Tôi tiếp tục.

[3] Ca sĩ người Trung Quốc.

Mọi người hoàn toàn phớt lờ.

Đến khi Ân Chân hát xong, đôi tai bị đầu độc của chúng tôi mới được giải thoát.

Tôi thở hắt ra, vội cướp micro nhét vào tay Hoài Ngọc, bực bội: “Đều do cậu hại.”

Cô ấy cười gian tà: “Mình đâu biết anh ấy dễ say như thế, mà cách say cũng rất độc đáo.”

Tôi quay người nhìn Ân Chân, anh lại ngã ra ghế sô pha.

“Mình rất tò mò muốn biết tại sao anh ấy lại cứ phải chọn bài này?” Hoài Ngọc ngạc nhiên hỏi.

Tôi trả lời bằng giọng khẳng định: “Anh ấy xem Vương triều Ung Chính nhiều quá.”

Hoài Ngọc tỏ vẻ hiểu biết: “Xem ra cũng bị cậu bức hại.”

“Còn lâu ấy!” Tôi phản đối. “Là do anh ấy tự xem, rảnh rỗi còn nghiên cứu sử Thanh cơ.”

Ân Chân nằm bò ra một lúc lại ngồi thẳng dậy: “Niên Dĩnh, tôi có chuyện này muốn nói với cô.”

“Hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi.” Hoài Ngọc cười rồi đi ra chỗ khác.

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn anh chăm chăm: “Anh muốn nói gì?”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy: “Tôi là Dận Chân.”

Tôi xua xua tay một cách thiếu kiên nhẫn: “Tôi biết anh là Ân Chân.” Bên kia Kha Phong và Mục Hàn lại bắt đầu uống tiếp, tôi không còn lòng dạ nào mà ngồi đây nói chuyện với Ân Chân nữa.

Anh khẽ nắm tay tôi: “Tôi muốn nói, tôi là Tứ Gia.”

Tôi cười:” Vậy sao anh lại đến năm 2010?”

“Xuyên không đến.” Anh nghiêm túc nói.

Tôi càng buồn cười hơn, chắc chắn là nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và mẹ. Ai cũng bảo khi say rượu là nói thật nhất, sao anh lại chỉ biết nói “quá” lên thế này.

“Cô đừng có không tin.”

Tôi ngờ nghệch ừm một tiếng. “Ân Chân, anh say rồi.”

“Tôi không say!” Mắt anh rất bình tĩnh.

Tôi nhún vai, bình thường những người say rượu chẳng ai thừa nhận mình say cả. “Được rồi, anh say thật đấy, nằm xuống nghỉ một lát đi!”

“Niên Dĩnh!” Anh vội vàng kéo tay tôi.

Bên kia Mục Hàn uống đỏ mặt tía tai, bắt đầu ăn to nói lớn, tôi vội đẩy Ân Chân ra, chạy tới cạnh Mục Hàn, giật lấy ly rượu trong tay anh: “Anh, đừng uống nữa.” Tôi tức giận nhìn Kha Phong: “Anh Kha, anh còn rót rượu cho anh ấy nữa, tôi không nể mặt đâu.”

Mục Hàn cười ha ha nhìn tôi: “Em gái này trông quen quá!”

Tôi cảm thấy từng giọt mồ hôi nhỏ tong tong xuống.

Kha Phong vô tội nhướn mày: “Tôi không ép, là anh ấy chủ động uống.”

“Phải đấy!” Tiểu Thanh giúp địch. “Anh Mục nói hôm nay tâm trạng rất vui, phải uống để chúc mừng.”

Mục Hàn bất giác gật đầu: “Anh vui, vui lắm!” Cao hứng lên, anh còn hát: “Chưa say rượu đã say người…”

Tôi sầm mặt: “Anh vội vàng nửa đêm tới đây, còn chưa ăn gì, bụng rỗng uống rượu, không say mới lạ.”

Trịnh Tiểu Vân lo lắng nhìn Mục Hàn: “Chị Dĩnh, anh Mục không sao chứ?”

Tôi vỗ vỗ vào tay Tiểu Vân: “Chăm sóc anh ấy, đừng để anh ấy uống nữa.”

Mục Hàn đột nhiên chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống nền.

Tiểu Thanh nhanh tay giành đỡ anh với Tiểu Vân.

Mục Hàn đột nhiên cười ngây ngốc, rồi ôm chặt Tiểu Thanh, vén tóc mai trên trán cô ấy ra: “Anh thật sự rất thích em.” Anh nghiêng đầu, ngủ mất.

Thêm Bình Luận